Người trong thành nhiều, người ngoài thành cũng không ít, xe ngựa đi qua đi lại trên đường rộng rãi, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởngđến sự hăng hái của Tạ Bích Sơ, nàng vén rèm xe lên, ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh, Cảnh Hoan cưỡi ngựa đi theo bên ngoài, đồng thời giới thiệu về những nơi có chút tiếng tăm ở ngoại ô.
Ví như phong cảnh lịch sự tao nhã nhất là thư viện Lăng Vân, cộng thêm danh sĩ đại nho1 quanh năm ở đó, vănưnhân mặc khácstrong nối liền không dứt, ví như chùa miếurcủa Hoàng gia là chùa Đại Giác, cao tăng đắctđạo Phật pháp3 cao thâm, thức ănuchay trong chùa càng thêm nổi tiếng gần xa, lại ví như suối nướcinóng liền núi Tây Sơnoấm nóng. . .
Tạ BíchnSơ thờ ơ lắng nghe, đột nhiênpnghe thấy một từ quen tai, không khỏi phục hồi tinh thần lại: "Tây Sơn? Suốijnước nóng?"
Hình nhưnmới vừa rồi lúc đi ra ngoài có nghe thấy phụ thân mình nhắc tới thônvtrang Tây Sơn.
Cảnh Hoanethấy vẻ mặt suy nghĩ mơ hồ của nàng, buồn bã nói: "Ngươi cảm thấynquen tai là đúng rồi, bởi vì thôn trang suối nước nóngrtrên Tây Sơn của ngươi kia vốn là của ta đấy, là Tể tướngpđại nhân đoạt đi từ tay ta đó!"
Tạ Bích Sơ liếcnnhìn vẻ mặt căm giận của hắn một cái, lắc đầu nói: "Không thểnnào, nhất định là ngươi nhìn trúng thôn trang của phụnthân ta, muốn cướp đi nhưng không thành công chứ gì!" Mắt thấy hắn lộ ra vẻ chộtvdạ, không khỏi lại chu mỏ hừvmột tiếng: "Đổi trắng thay đen4, hành vi của tiểu nhân5!"
Thật ra thì cái khiếnpTạ Bích Sơ chú ý cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hy-sinh-nu-phu-ga-lan-hai-cong-chiem/217462/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.