Cảnh Diệp thấy thế theo bản năng cảm thấy có phải mình rớt vào hố* hay không, nếu Tạ Bích Sơ vẫn muốn đi đánh Quý phi một trận thì phải làm sao? Có điều hắn mới vừa nói ra khỏi miệng lời cam kết, bây giờ đổi ý cũng không phải là phong cách của một Hoàng đế, cho nên chỉ có thể chần chờ mở miệng nói: "Coong.. . . . . Nhưng. . . . . ." *bị lừa*
"Ta muốn về nhà!" Tạ Bích Sơ cũng không có suy tính, bật thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Diệp im lặng, vội vàng giải thích: "Là phụ thân chịu uất ức, cho nên ta muốn trở về an ủi người, bởi vì ta là Bảo Nhi của người."
Theo như tính tình của Tạ Bích Sơ hiện tại này thì nói không ra lời nói buồn nôn như vậy, nhưng tính tình nguyên chủ chính là đáng khen ở chỗ này, cùng với Tạ Dịch Giang là phụ nữ hỗ khống*. *cha và con gái đều rất yêu thương nhau, tương tự nữ nhi khống đã giải thích ở văn án; phụ nữ: ở đây chỉ cha và con gái, hỗ: lẫn nhau*
Cầu xin đừng giải thích. khóe miệng Cảnh Diệp co quắp một cái rõ ràng, hắn giơ tay đè xuống rồi mới nói: "Hôm nay đã gần trưa rồi, vậy thì ngày mai trở về đi, đi sớm về sớm."
Cái gì cái gì? Đi sớm về sớm? Nàng có thể nghỉ lại ở Tể tướng phủ thêm vài ngày đấy!
"Không được, phụ thân bị uất ức quá lớn, an ủi một ngày không đủ." Khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Tạ Bích Sơ tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hy-sinh-nu-phu-ga-lan-hai-cong-chiem/217456/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.