Editor: Tuyền Uri Tiết trời sớm xuân vẫn có chút se lạnh, con đường rộng rãi hai bên vẫn còn băng tuyết chưa tan, vài con ngựa chạy nhanh trên đường, vây xung quanh một chiếc xe ngựa bình thường. Tạ Bích Sơ bị xóc liền tỉnh dậy, hoảng hốt hồi lâu mới phát hiện quanh mình một cảnh hoàn toàn xa lạ, nàng gắng gượng thân thể vô lực quan sát bốn phía một chút, mới phát hiện mình là đang ở trong xe ngựa. Đây là tiết tấu bị kèm hai bên sao? Tạ cô nương trong lòng vô cùng hoảng loạn, giằng ngồi dậy muốn vén rèm lên. Chỉ là nàng chưa kịp động thủ, rèm đã từ bên ngoài bị vén lên, một cô nương xa lạ tới hành lễ với nàng nói: “Cô nương đã tỉnh, nô tỳ là Khởi La, cô nương nếu có chuyện gì thì cứ phân phó cho nô tỳ.” Đây……. Có phải hay không quá tự thân thuộc? Tạ cô nương sửng sốt một hồi, xem thái độ khách khí này dường như không giống bắt cóc a, huống hồ nàng thân là não bột của Nam thần cha vô cùng khẳng định, không ai có thể đem nàng từ trong Tể tướng phủ ra được. Mà lúc trước rõ ràng nàng còn năn nỉ Nam thần cha muốn đi Đại Hi, ngủ có một chút đã liền đổi chỗ, do đó nàng lại một lần xuyên việt sao? Mỗi lần đều là trong giấc mơ xuyên việt thật không khoa học. Tạ cô nương dựng lại tinh thần, bắt đầu hỏi những câu tương quan: “Chúng ta khi nào có thể tới nơi?” Tạ cô nương vừa hỏi vừa tự khen mình, nàng cơ trí như thế, nếu hỏi đi đâu nói không chừng sẽ bại lộ nàng không phải nguyên chủ. Nhưng sự việc luôn luôn là không ngờ, Khởi La nghe vậy nói: “Hồi cô nương, chúng ta mới vừa rời khỏi Kinh thành không lâu, nếu tới Nhuận Châu còn cần mấy ngày nữa, cô nương bây giờ cũng không nên lộ diện, uất ức cho cô nương rồi.” Hình như nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt mà lo lắng của Tạ Bích Sơ, Khởi La trấn an: “"Cô nương đừng sợ, tướng gia đều đã an bài xong rồi, thật lâu lúc trước đã liền đặt mua sản nghiệp cho cô nương ở Nhuận Châu, cũng đã truyền tin đi sắp xếp thỏa đáng cả rồi, cô nương không cần phải lo lắng điều gì.” Tạ cô nương lúc này cũng từ trong mơ hồ tỉnh táo trở lại, cúi đầu nhìn đôi tay mình đã đặc biệt dưỡng, ừ, quả thật rất quen mắt, xem ra tạm thời nàng không có thay đổi làn da, mới vừa thỏ phào một cái, đột nhiên lại lo lắng trở lại, vội vàng hỏi: “Vậy trong Kinh….thì làm thế nào?” Khởi La cũng không trực tiếp nói, chỉ là ngầm ra hiệu: “Nghi thức đưa dâu phế Hậu cũng đã ra khỏi Kinh thành hướng về Đại Hi mà đi rồi, cô nương hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là cô nương của Tạ gia đi tới Giang Nam của Kinh thành chơi thôi.” Tạ Bích Sơ mông lung nơi nào đó một hồi mới hiểu rõ một chút, cuối cùng từ từ thở dài, nghiêng đầu nhìn nhìn Khởi La, vẫn có chút phòng bị: “Ta sao trước đây chưa thấy qua ngươi nhỉ, ngươi lúc trước là làm việc ở đâu?” Khởi La đương nhiên là hiểu ý của nàng, hé miệng cười: “Nô tỳ là người của hoàng thượng, bởi vì khắp kinh thành đều sợ tướng gia sẽ tạm thời đổi ý, đều nhìn chằm chằm vào Tể tướng phủ, cho nên tướng gia lúc này đưa cô nương đi thực tại không thuận tiện như Hoàng thượng, đây là thư Hoàng thượng gửi cô nương.” Nàng vừa nói vừa hai tay đưa qua một phong thư. Tạ Bích Sơ do dự một chút vẫn là nhận lấy, sau khi rút thư bên trong ra, nơi cái đập vào mắt đầu tiên, quả nhiên là con dấu riêng của Hoàng thượng, lúc này mới lướt qua nội dung, đơn giản là lời bày tỏ sự áy náy và an ủi. Trong lòng Tạ cô nương có chút buồn: “Không có lời cha viết cho ta?” Khởi La ánh mắt khẽ động, cúi đầu kính cẩn: “Thực tại là đi gấp, tướng gia bên đó chỉ sợ tới không kịp, cô nương cũng không cần lo lắng, tướng gia bất quá chỉ một năm cũng sẽ lui ẩn, đến lúc đó tự nhiên sẽ đi Giang Nam tìm cô nương.” Tạ cô nương suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, vì vậy gật gật đầu biểu lộ đã hiểu, sau cùng lại hỏi: “Sao ta không có chút lực khí nào vậy?” Khởi La lập tức cáo lỗi: “Tướng gia lúc đưa cô nương đi đã đút cho cô nương chút thuốc này, còn nói rằng trên đường đi cũng không thể dứt, có lẽ là sợ cô nương cố ý hồi Kinh thôi.” Tạ Bích Sơ mũi cay xè, không nhịn được nhắm mắt lại, một lúc lâu mới nức nở nói: “Nếu cha đã một phen khổ tâm, ta sao có thể phụ lòng, ngươi dừng lại đi, ngày thường ta cũng tùy tiện một chút, ta sẽ không tự ý hồi Kinh đâu.” Khởi La khẽ thở dài: “Cô nương thứ lỗi, thứ cho nô tỳ không thể đồng ý.” Mặc kệ Tạ Bích Sơ sử dụng khẩn cầu, ăn vạ, uy hiếp, ra lệnh hay cách gì, dù sao Khởi La cũng dầu muối không vào, mặc cho Tạ cô nương tứ chi vô lực mỗi ngày đều dẩu môi dùng ánh mắt chém giết với nàng, Khởi La đều là cười híp mắt dáng vẻ bất động. Tạ cô nương kỳ thực khổ mà không nói được a, nàng sau khi đến cổ đại phàm là phải ngồi xe ngựa, đều là lảo đảo, cho nên coi như xe ngựa lắc lư một chút cũng không phải là quá nghiêm trọng. Nhưng lần này không giống a, hành trình liên ngày đêm cũng sắp làm cho nàng điên chết thôi, may mà người sắp xếp xe ngựa này đã thấy được trước, trong xe ngựa đều là trải thảm rất rất rất là dày, đỡ sóc rất nhiều, nếu không thân thể nhỏ bé của nàng, đoán chừng đi được nửa đường sẽ phải tán giá. Chỉ là ngay cả là như vậy vẫn có chút không chịu nổi, hơn nữa bây giờ nàng vốn là tứ chi vô lực, lại mỗi ngày phát điên 6, 7 canh giờ…….. Thôi, nói nhiều đều là nước mắt. Phụ thân mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy thuyết phục Hoàng đế, đưa nàng đi Giang Nam, nàng vẫn là nhịn một chút, không cần phức tạp thì tốt hơn. Nhưng lắc lư lắc lư…….nàng dù sao cũng quen rồi. Cả ngày vùi ở trong xe ngựa đọc sách, Tạ cô nương thỉnh thoảng cũng thông qua cửa sổ nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài, nhưng cứ ngày ngày trôi qua như vậy, ngốc như Tạ cô nương cũng bắt đầu phát hiện ra bất thường. Không đúng a, đáng lẽ nói từ Kinh thành đi Giang Nam, vậy thời tiết phải càng lúc càng ấm chứ, nhưng đi đã nhiều ngày như vậy, sao bên đường vẫn còn thấy có tuyết chưa tan? Hơn nữa bốn xung quanh trụi lủi không hề có dáng vẻ vạn vật nảy nở sớm xuân của Giang Nam đúng vậy không? Tạ cô nương dưới sự nghi hoặc đã kêu Khởi La tới, hỏi: “Chúng ta đến đâu rồi? Sao vẫn chưa đến Nhuận Châu nữa, đây đã bao nhiêu ngày rồi? Hơn nữa đi Nhuận Châu chẳng phải đi đường Thủy sẽ càng nhanh hơn sao?” Khởi La sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại nói: “Cô nương cũng biết chúng ta tạm thời không nên lộ diện tránh để bị người khác phát hiện, nơi chúng ta đi vắng vẻ một chút, cô nương chịu khó nhẫn nhịn một chút, cũng sắp tới rồi.” Tạ Bích Sơ cẩn thận dò xét thần sắc nàng ta, thấy bộ dạng thản nhiên, cuối cùng vẫn là do dự gật gật đầu. Mỗi ngày ban ngày đều là gấp gáp lên đường, đem đến đều là trú lại bên ngoài, sau mười mấy ngày như vậy trôi qua, cuối cùng một ngày, khi Tạ Bích Sơ từ trong mơ hồ tỉnh lại, nghe thấy tiếng vó ngựa thay đổi. Không phải âm thanh trầm muộn dồn dập thường ngày chạy băng băng ở trên con đường đất, mà là âm thanh chậm rãi đạp trên đường đá vang dội, Tạ cô nương đột nhiên tỉnh táo tinh thần, từ trong gối mềm ngẩng đầu lên, mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối. Nàng hiếu kỳ vén màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó trong lòng vui mừng, quả nhiên là vào thành, chỉ là đại khái không còn sớm nữa, trong thành hoàn toàn yên tĩnh, mặc dù dưới mái hiên hai bên đường phố cũng treo đèn lồng màu đỏ, nhưng bóng dáng một người đi lại cũng không có. Xe ngựa tốc độ chậm lại từ từ đi về phía trước, Tạ Bích Sơ nhịn không được kêu lên: “Khởi La, đến Nhuận Châu thành rồi sao?” Khởi La nghe thấy giọng nói đi tới, trên mặt là nụ cười sâu, đáp: “Đến rồi, cuối cùng cũng đuổi kịp.” Tạ cô nương sững sờ, cảm thấy rất là khó hiểu hỏi: “Cái gì mà cuối cùng cũng đuổi kịp?” Hệ điểu dẫn tài. Khởi La thần bí cười: “Lát nữa cô nương sẽ liền biết thôi.” Lẽ nào là bất ngờ mà Nam thần lão gia dành cho nàng? Tạ cô nương đáp một câu “Được”, trong lòng muốn vui lên, nhưng vẫn là buồn buồn. Kỳ thực hôm này, quả thực là một ngày đặc biệt a, bởi vì nửa năm trước, có người đã từng cùng nàng hẹn ước, hẹn hôm nay ngày này mang nàng đi lấy nàng làm vợ, nhưng bây giờ cái gì cũng không có nữa, tất cả những ngọt ngào, tất cả những mong đợi đều ầm ầm sụp đổ. Biết hiện tại nàng vẫn còn cảm giác hoảng hốt, dường như người kia kỳ thực vẫn luôn ở trong giấc mộng của nàng, thấy một cuộc tình tuyệt đẹp, sau khi tỉnh mộng, nàng vẫn chìm đắm trong mộng, không phân biệt đâu là thực tại. Tạ Bích Sơ dùng lực lắc lắc đầu, đừng nghĩ thêm nữa, tất cả đều đã trôi qua mất rồi, nàng còn có cha, cha đã chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho nàng rồi, nàng phải vui lên mới đúng chứ. Nàng thật sự rất vui. Tạ Bích Sơ vội lau nước mắt trên mặt, cố gắng kéo ra một nụ cười lớn. Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại, Tạ Bích Sơ được Khởi La đỡ xuống, đập vào mắt chính là cửa phủ cao lớn, nhưng trên cửa không hề có bảng hiệu gì, tim Tạ Bích Sơ bắt đầu đạp nhanh, trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi mịn. Khởi La dẫn nàng vào trong phủ, vòng một lúc lâu cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một nhà ngang, vừa đi vào Tạ Bích Sơ liền bị một hàng dài các nữ tử làm cho hết hồn, sau đó chỉ nghe thấy Khởi La: “Đều nhanh lên một chút, tay chân gọn gàng chút, canh giờ sắp tới rồi.” Lời của nàng ta vừa rơi xuống, Tạ cô nương còn chưa phản ứng lại đã bị hai người trong số đó dắt díu lấy đưa vào thùng tắm phía sau bình phong. Tạ Bích Sơ thật sự sốc, nhiều ngày như vậy Khởi La ba bận năm bữa để nàng tắm ở thùng tắm trong một giá xe ngựa khác, cho nên nàng quả thực thấy thích tư vị của thùng tắm, nhưng trực tiếp cưỡng chế đem nàng ấn trong làn nước là như thế nào? Còn dùng sức chà như muốn lột một lớp da nàng ra lại là chuyện gì đây? Sau khi tắm xong còn chậm trên người nàng phấn thơm lại lại là chuyện gì? Dược hiệu còn chưa qua Tạ cô nương toàn thân vô lực căn bản như cá nằm trên thớt, mặc cho họ đem nàng lăn qua lăn lại chơi đùa đến choáng váng, vấn đề mấu chốt nàng căn bản phản kháng không nổi, người quen duy nhất Khởi La sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, cái này gọi là kêu trời trời không thấu hỏi đất đất không thưa, thật sự là Nam thần cha sắp xếp sao? Nhưng khi ý thức được tình huống không đúng dường như đã muộn rồi a a a. Đặc biệt là thời điểm bị mặc lên bộ đồ giá y màu đỏ ấn vào bàn trang điểm bắt đầu trang điểm, Tạ cô nương thực sự đã không còn rõ tình huống nữa rồi. Nàng thật sự được Nam thần cha đưa đi sao? Khởi La thật sự là người của Hoàng đế? Nhưng mặc hỉ phục là ý gì đây? Hoàng đế rốt cuộc là muốn làm gì? Tạ Bích Sơ cau mày nghĩ một chút, né tránh bàn tay nha hoàn chậm phấn cho mình, hỏi dò: “Cá người và Khởi La giống nhau, đều là người của Hoàng thượng?” Hiện trường vẫn yên tĩnh như cũ, mấy nha hoàn vẫn không ngừng động tác, giống như căn bản không nghe thấy lời của nàng vậy, như không có việc gì tiếp tục bận rộn trên mặt nàng, Tạ cô nương há hốc miệng, cuối cùng vẫn là thất bại khép miệng lại. Lông mày mảnh miễu, phấn quét nhẹ, trên môi bị tô đỏ, sợi tóc từng sợi từng sợi cuối cùng búi thành uyên ương trên cổ, sau đó đội lên mũ phượng sáng chói, châu ngọc trên mũ phượng dưới ngọn đèn dầu phát sáng rực rỡ, trong đó có một quầng sáng ôn nhuận của viên minh châu to bằng quả vải. Tạ Bich Sơ từ từ tĩnh lặng trở lại, ánh mắt có chút mê ly nhìn mình trong gương từng chút lột xác thành một người khác bộ dáng kiều diễm như hoa, nàng trước giờ không biết, mình mang vào phượng quan hà bí lại có nét phong tình như vậy. Nàng từng ảo tưởng đem bộ dạng đẹp đẽ của mình hoàn toàn hiện ra trước mặt một người khác, nàng từng nghĩ tới vẻ mặt của hắn khi nhấc khăn voan lên sẽ đặc biệt như thế nào, nhưng nàng rốt cuộc cũng không đợi được đến giờ khắc đó. Nàng giờ phút này mặc dù đã mặc vào giá y như mong muốn, nhưng đường lui đã đứt, con đường phía trước lại không rõ. Khăn đỏ chính thức phủ xuống, chặn lấy ánh mắt thất thần của nàng, Tạ Bích Sơ nhắm mắt lại, nén nước mắt, hắn không ở đây, khóc cho ai xem? Giờ khắc này càng nên giữ bình tĩnh, đợi chính chủ sau màn đến mới đoan trang. Người bên cạnh đỡ nàng từ từ đứng lên, sau đó nàng bị một người cõng lên, Tạ Bích Sơ hít hít mũi, ngửi thấy hương phấn trên người đối phương, xem ra là nữ, bị cõng đi một hồi, dần dần nghe thấy tiếng kèn. Âm thanh càng lúc càng gần, cho đến khi gần sát bên tai, chỉ nghe có người kéo dài âm thanh hô: “Tân nương tử xuất phủ.” Theo đó Tạ Bích Sơ bị đặt vào trong kiệu, lại nghe người nọ gào to một câu: "Tân nương tử lên kiệu ——" Theo tiếng hô của hắn tiếng kèn càng thêm vang dội, Tạ Bích Sơ chỉ muốn ôm mặt, những thứ này là cái quỷ gì vậy, còn muốn đem quá trình thành thân đều đi một lượt sao? Nhưng không mối không thuê, bên cạnh nàng cũng không có người thân, những thứ này tính là gì chứ? Rốt cuộc là ai đã bày ra trò ác này, nàng đảm bảo không giết người đó! Cỗ kiệu được khiêng đi đều đặn, nhưng đi chưa đén trăm bước đã lại đặt xuống, kèm theo đó một tiếng “Hạ kiệu”, Tạ Bích Sơ nghe được lúc này không chỉ là tiếng kèn, còn có tiếng người càng sôi nổi, chỉ là quá mức huyên náo nàng căn bản nghe không rõ. Vừa rồi đã không ngừng dựng lên tâm lý cho mình, nhưng đến lúc này đây Tạ cô nương không tránh khỏi có chút lo lắng, không rõ tình hình mới khiến người ta sợ hãi nhất, nhưng đối phương hiển nhiên là không để cho nàng tiếp tục có thời gian do dự. Theo trình tự sau khi hướng cửa kiệu bắn ba mũi tên, rèm kiệu được vén lên, một cánh tay đưa tới, đương khi nàng còn chưa kịp phản ứng đã nắm lấy tay nàng đỡ ra ngoài. Không, Tạ cô nương cảm thấy là bị “lôi” ra ngoài. Nhưng kỳ lạ là, nàng không có bài xích việc đối phương đến gần, trong lòng nàng loạn lên, trong đầu cũng theo đó hiện lên ý niệm không dám tin, mà phỏng đoán này khiến nàng hoàn toàn choáng váng, tứ chi vốn không có khí lực càng thêm mềm yếu đến đứng cũng không vững. Nàng ngây ngốc mặc cho đối phương dắt lấy nàng một đường vượt qua chậu than, mang theo nàng vào hỉ đường bắt đầu bái thiên địa, mãi cho đến khi thoát khỏi đám người ồn ào nơi hỉ đường, đột nhiên vào động phòng an tĩnh, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Mắt thấy cái tay kia sắp buông nàng ra, Tạ Bích Sơ vội vàng đưa tay níu tay áo của hắn lại, thăm dò kêu lên: “Cảnh Hoan?” Đối phương vừa thở nặng, dường như vừa muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh: “Điện hạ, không mang Thái tử phi đi thì không kịp.” Tạ Bích Sơ sững sờ, sau đó chỉ cảm thấy ba chữ "Thái tử phi" này giống như một cây kim sắc bén, đem hi vọng mà nàng không dễ dàng gì tích tụ được đâm nát, nàng khẽ thở một tiếng, một tay nắm giữ lấy tim, tay kia níu tay áo hắn cũng bất giác buông lỏng ra. Vô số ý niệm vụt qua trong đầu nàng, nàng bất lực cười một tiếng, xem ra kế thay mận đổi đào của cha đã bị khám phá, hơn nữa người ta còn thuận lợi tìm ra được nàng mang tới nơi này, nghĩ đến nghi thức đưa dâu đang ở cách đó không xa, Thái tử của Đại Hi hẳn là đang chuẩn bị tại nơi này đem phế Hậu chính thức của Đại Hoàn đổi đi. Là trách nhiệm của nàng, dù sao cũng tránh không được. Cảm thấy hắn hướng nàng cúi người, Tạ Bích Sơ đôi môi run rẩy, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Kính xin Điện hạ triệt binh như đã hẹn......" Lời của nàng còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy ngón tay hơi lạnh của hắn dò gáy nàng, chỉ chạm nhẹ một cái, liền đem nàng đưa vào trong bóng tối vô biên. Thân thể của nàng mềm nhũn ngã ra phía sau, được hắn nâng cẩn thận từ từ đặt trên giường, còn chưa kịp nhấc khăn voan lên đã bị ngón tay thon dài từ từ vén lên, dung nhan kiều diễm như đóa hoa nở rộ từ từ hiện ra ở trước mắt hắn, hắn lẳng lặng đưa mắt nhìn một lát, hắn cẩn thận cúi xuống hôn lên trán nàng, sau đó đưa tay ôm ngang lấy nàng, vừa đi ra ngoài vừa nói câu đầu tiên sau khi gặp Tạ Bích Sơ: “Triệt binh hồi triều!” Từ sau buổi tối ngày hôm đó, Tạ Bích Sơ cũng không thấy Thái tử của Đại Hi, mà phỏng đoán của nàng cũng hoàn toàn chính xác, đương khi nàng lần nữa tỉnh lại, lực dược trên người khiến cho nàng yếu nhược cũng đã tan hết, tứ chi của nàng cũng đã phục hồi khí lực, nhưng nàng cũng không thể quay trở về được nữa. Bởi vì nàng bây giờ đã được người phía dưới tôn xưng: Thái tử phi. Chung quanh tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, mặc đều là phục sức xa lạ với nàng, ngay cả những thứ nàng đang mặc, cũng đã không còn là kiểu dáng mà Đại Hi quen có. Nàng hỏi những người xung quanh một chút về sứ đoàn đưa dâu của Đại Hi, muốn gửi thư cho Nam thần cha, vốn nên đưa nàng đi Giang Nam, nhưng hiện tại nàng xuất hiện nơi này, Nam thần cha bên kia không biết sẽ sốt ruột như thế nào. Nhưng nha hoàn phục vụ nàng nói: "Sứ đoàn đưa dâu của Đại Hoàn toàn bộ đã bị giữ tại cảnh nội của Đại Hoàn, bây giờ bọn họ ở cảnh nội Nghiệp Châu, đang đi về phía Huy Châu, bọn họ Thái tử điện hạ ở Nghiệp Châu biên cảnh đón Thái tử phi, sau đó vừa đem Thái tử phi về Đại Hi, vừa triệt binh, đợi Thái tử phi vào tới cảnh nội Đại Hi, vừa lúc có thể đem Nghiệp Châu và Huy Châu trả lại cho Đại Hoàn. Thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt của nha hoàn kia, Tạ Bích Sơ cảm thấy tất cả mọi người đều không tốt, cho nên hiện tại nàng chính là tư lệnh không có trợ thủ phải vậy không? Đây rốt cuộc là đạo lý của nhà ai chứ? Bình thường gả người cũng phải để cho tân nương màng nha hoàn làm của hồi môn chứ? Nàng tới hòa thân, ngay đến một nha hoàn của Đại Hoàn cũng không thể mang lại cũng không thể nói lý sao? Nếu nàng nhớ nhà thì phải làm sao? Thái tử điện hạ này có phải đã quá bá đạo? Khẳng định là vậy! Thật đau đầu. Nhưng ở Đại Hoàn nơi xa, có người còn đau đầu hơn cả nàng. Rõ ràng đích thân đưa Bảo Nhi nhà mình xuất thành, nhưng qua mấy ngày lại phát hiện nha hoàn đi cùng Bảo Nhi nhà mình đều rới đi biến mất không tung tích, chuyện này sao chịu nổi, khuê nữ tận lực bảo vệ cuối cùng lại không thấy đâu, Tạ Dịch Giang cả người như muốn phát điên. Chử Mặc liếc nhìn Tạ Dịch Giang sắc mặt trầm tĩnh phía sau thư bàn, lập tức hiểu rõ, ông đã giận tới cực điểm rồi, hắn do dự một hồi vẫn là lên tiếng: “Đại nhân bớt lo, người biết cô nương rời đi không nhiều, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]