Editor: Hijushima Lúc bấy giờ Tĩnh Vương Điện hạ thật sự không bình tĩnh nổi nữa, chỉ vào dĩa thịt trên bàn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Những thứ này ở đâu ra?" Tạ tiểu nương tử cho hắn một ánh mắt "học hỏi đi", sau đó cúi đầu dụi dụi mắt, lúc ngẩng đầu lần nữa đã treo lên vẻ mặt khiếp đảm, mở hai mắt đỏ bừng, chu đôi môi đỏ mọng, tội nghiệp nhìn hắn: "Nhà... nhà chúng ta không có gì ăn hết, ta rất đói ~" Tĩnh Vương Điện hạ: "...... Mặt đâu? Ném đi đâu rồi, cần ta tìm về giúp ngươi không?" Tạ Bích Sơ hết sức bình tĩnh rút đôi đũa trong tay hắn ra: "Bán đổi thức ăn rồi, ngươi có thể cầm những món ăn này đi chuộc về." Bởi vậy Tĩnh Vương Điện hạ bị ghét bỏ đói bụng một đêm, rạng sáng ngày hôm sau không đợi Tạ tiểu nương tử rời giường đã ra khỏi cửa, buổi tối lúc trở về trời đã tối đen, cả người nhếch nhác, trong tay xách theo gạo dầu rau thịt. Từ lúc trời nhá nhem tối, Tạ Bích Sơ đã bắt đầu đứng ở cửa chờ, vất vả chờ đến khi hắn cuối cùng cũng trở lại thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, không phải sợ hắn nhân cơ hội bỏ lại nàng chạy, nàng biết hắn không phải người như vậy, điều nàng sợ là, hình như tối hôm qua đã làm tổn thương tự ái của hắn, nhỡ hắn tìm một chỗ khóc chết mất mà không biết thì sao? Tĩnh Vương Điện hạ vừa vào cửa đã đặt vật trong tay lên trên bàn, sau đó gương mặt bày ra vẻ nghiêm túc, nói: "Theo như ngươi nói thì có ta ở đây rồi, sau này đừng đi bán mặt nữa!" Tạ tiểu nương tử đang chuẩn bị xin lỗi hắn: "......" Nhờ có Tĩnh Vương Điện hạ buổi tối mỗi ngày mang đồ vật về, nên khi Tạ tiểu nương tử lại xuất môn cùng nhóm đại cô đại tẩu tán gẫu thì có vẻ thân cận hơn nhiều, dù sao cũng đã không còn dính dáng đến ích lợi nữa rồi, đi theo cùng với thân cận là đủ thứ chuyện trò. "Kim gia tiểu nương tử, nghe nói ngươi là con dâu nuôi từ bé của Kim công tử, cũng đã sống với nhau nhiều năm như vậy rồi, sao còn phải bỏ trốn chứ?" Kim gia tiểu nương tử giật giật khóe miệng, sau đó cúi đầu lau nước mắt, nức nở nói: "Mẹ chồng chê ta còn nhỏ, kiên quyết đòi cưới bình thê cho tướng công, còn phải sinh hạ trưởng tôn trước, tướng công không muốn, cho nên chỉ có thể dẫn ta trốn đi." Vở tuồng tiêu chuẩn trạch đấu mang theo mâu thuẫn kịch liệt vừa mở màn lập tức câu ra hứng thú của mấy đại cô đại tẩu, rối rít xúm lại hỏi các loại vấn đề, Kim gia tiểu nương tử không từ chối ai, ủy khuất các kiểu bày tỏ nàng thật sự rất đáng thương, ở nhà chồng bị gây khó khăn đủ chuyện. Một vòng người vây quanh nghe đến say sưa ngon lành, cảm thấy hài lòng, cuối cùng nhao nhao bày tỏ sự đồng tình, đương nhiên còn có nhắc nhở: "Đúng rồi Kim gia tiểu nương tử, ngươi nhất định phải đề phòng tiểu nữ nhi nhà Trương quả phụ ở đầu thôn phía đông, đó cũng không phải thứ gì tốt, mấy ngày trước vừa nhìn thấy Kim công tử, trở về đã làm ầm ĩ với Trương quả phụ đòi đi theo Kim công tử đó, đúng rồi, nghe nói mấy ngày nay Kim công tử đều đi sớm về trễ......"d/đ,l’qơdd_Hi "Ngươi cũng đừng nói bậy!" Bên cạnh lập tức có người ngắt lời nàng, "Kim công tử là người tốt, ta nghe đương gia* nhà ta nói, Kim công tử phải lên trấn trên làm công cho người ta, thân thể đó của hắn nhìn qua có vẻ gầy teo yếu ớt, không ngờ cũng có thể làm công việc vác bao gạo, quả nhiên là không nhìn ra, gặp được nam tử như vậy, Kim gia tiểu nương tử buổi tối thật có phúc......" (*chủ nhà, cũng là một cách người vợ gọi chồng mình) Câu cuối cùng của nàng ta dù nhỏ giọng, nhưng xung quanh đều là thiếu phụ đã gả cho người ta, nghe cũng ngầm hiểu với nhau ồ ồ cười vang, Tạ Bích Sơ cũng nhếch khóe miệng theo, nhưng trong lòng lại hoàn toàn ngẩn ngơ, hoàn toàn không để ý câu cuối cùng nàng ta đã nói cái gì. Không nhịn được mở miệng hỏi lại một câu: "Đại Hổ tẩu, ngươi nói Đại Hổ ca nhìn thấy, tướng công nhà ta đi vác bao gạo trong tiệm lương thực?" Vừa nghe, Đại Hổ tẩu suy nghĩ lại đã biết xảy ra chuyện gì, tiểu nương tử đang đau lòng, nàng nghĩ nghĩ, quyết định góp thêm chút sức, vì vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, đương gia cũng không dám tin, nghĩ rằng nhìn lầm rồi, cố ý tiến lên chào hỏi hắn, hắn còn dặn trở về đừng nói lại, sợ bị ngươi nghe thấy đó, chắc hắn nói với ngươi thì không phải là công việc này đúng không?" Tạ Bích Sơ qua loa gật đầu một cái, nàng không hề hỏi hắn rốt cuộc đi làm việc gì, bởi vì trong tiềm thức nàng tin tưởng hắn, cảm thấy chắc chắn hắn có biện pháp, nhưng không thể nghĩ rằng sẽ như thế này. Có lẽ do đoạn đường từ Thanh Châu tới giờ, hắn biểu hiện ra sự giỏi giang và chu đáo vượt quá tuổi của hắn, khiến nàng hoàn toàn quên mất thật ra hắn cũng chỉ là một Vương Gia sống an nhàn sung sướng, quanh năm chỉ biết ra lệnh. Hắn làm người đứng trên quen rồi, nên có một ngày, khi rơi vào tầng lớp dưới của xã hội, thật ra cũng rất bất lực. "Hắn, hắn nói với ta là tìm việc làm ở một phòng thu chi ở trấn trên." Đại Hổ tẩu nghe lời của nàng, nhịn không được bật cười: "Ngốc tử, ngươi thật sự tin à, phòng thu chi cũng không phải dễ làm, các ngươi đều là người vùng khác mới tới, chưởng quỹ người ta cũng không dám dùng các ngươi, nếu như các ngươi mang theo tiền chạy cũng không biết đi đâu tìm."d,đ.l#ê*quý#đôn_Hijushima Tạ Bích Sơ không hề có ý định nghe các nàng nói tiếp, tùy tiện ứng phó mấy câu rồi vội vã trở về, nàng muốn trở về ngay lập tức, trở lại khoảnh sân đổ nát đó, chờ hắn về. Nhưng đến khi bầu trời tối đen, lúc Cảnh Hoan về, Tạ Bích Sơ không thể nói ra được lời gì, nàng cười tươi như mỗi một ngày trước đây, nhưng không có cách nào bỏ qua vẻ mệt mỏi trên trán hắn như lúc trước. Sau khi ăn cơm tối, Tạ Bích Sơ vừa dọn dẹp bát đũa, vừa có vẻ như tùy ý hỏi một câu: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi ngươi tiền ở đâu ra?" Tĩnh Vương Điện hạ nghiêm túc nói: "Bán mình có được." Tạ tiểu nương tử cũng bày ra gương mặt nghiêm túc theo, nói: "Ta chỉ bán mặt, ngươi lại bán mình, vậy không phải ta thua thiệt lớn sao, không được, bắt đầu từ ngày mai ngươi không được đi ra ngoài nữa!" (
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]