Chương trước
Chương sau
Hoàng đế Bệ hạ khẽ nở một nụ cười nhỏ bên môi, trong mắt lại là lạnh lẽo, hắn rũ mắt xuống rót một ly rượu, chậm rãi nói: “Nàng ta đã được trẫm điều đến Ngự tiền rồi, nếu như nàng thiếu người phục vụ, thì chọn người khác từ phủ Nội vụ đi, hơn nữa hiện giờ nàng vẫn đang trong thời gian cấm túc, chắc cũng không thiếu người mới đúng.”
Nhất định là tần số mà nàng tiếp nhận sóng âm không đúng, Tạ Bích Sơ chịu đựng kích động muốn xoa lỗ tai, sao nàng lại có thể nghe được ý uy hiếp từ trong lời nói của Hoàng đế Bệ hạ?
Phiên dịch ra chính là: Vốn tâm tình của trẫm tốt, nếu ngươi không muốn bị cấm túc nữa thì van cầu trẫm, nói không chừng trẫm còn sẽ đáp ứng, nhưng ngươi lại dám có ý định với Ngự tiền, vậy ngươi cứ tiếp tục bị cấm túc đi.
Quý phi lập tức không lên tiếng nữa, nhưng vẫn hất mặt hung hăng cho Chu Tĩnh Tuệ mấy phi đao bằng mắt, càng căm giận ghi nợ lại ở trong lòng, vốn cô sai người nói cho nàng biết Hoàng đế biểu ca tìm được tình yêu đích thực nàng còn không tin, nhưng bây giờ chính tai nghe Hoàng đế biểu ca duy trì tiện nhân này, thật là khiến người ta hận không thể giết chết nàng ta.
Đáng tiếc hiện tại có Hoàng đế biểu ca che chở nên vẫn không thể động vào, vậy thì chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho Hoàng đế biểu ca sớm chán ghét mà vứt bỏ nàng ta!
Quý phi bị mất mặt, làm mẹ ruột giả, Thái hậu lập tức đưa bậc thang cho nàng: “Ngươi lại hồ đồ!”diễn%đàn#lê!quý*đôn
Sau đó quay đầu nói với Hoàng đế: “Bất quá là một cung nữ mà thôi, đáng giá khiến Mân Y không vui như vậy sao, đúng ra thì cung nữ này ở ngự tiền cũng không lâu, nếu đã làm ngươi phải đưa đến chỗ Hoàng hậu học quy củ, thì chắc vốn cũng là một kẻ không hiểu lễ nghi, chỉ là theo ai gia thấy, trong cung của Hoàng hậu cũng không có ma ma dạy quy củ hợp quy cách gì, không bằng để cho cung nữ này đến cung Từ Ninh của ai gia, ai gia sai Ngưu ma ma tự mình dạy nàng, tránh cho ngày sau mất lễ nghi ở ngự tiền.”
Lời này của Thái hậu nói rất hay, hơn nữa có lý lẽ có chứng cứ làm cho người ta tin phục, Hoàng đế Bệ hạ mới vừa vì Chu Tĩnh Tuệ mà nặng lời với biểu muội của mình, lúc này Thái hậu lại nói như vậy, hắn cũng không muốn làm trái ý Thái hậu nữa, liếc mắt nhìn Quý phi đang không vui, Hoàng đế Bệ hạ không lên tiếng.
Thái hậu lập tức bắt được ý ngầm chấp nhận của hắn, giương cằm dưới về phía Tạ Bích Sơ, kiêu căng nói: “Cung nữ kia, ngươi qua đây!”
Thấy dáng vẻ Chu Tĩnh Tuệ dường như không thể động, sắc mặt không tốt nói với Tạ Bích Sơ: “Hoàng hậu, không phải là ngươi không bỏ được đó chứ?”
Nói đùa gì thế, nàng vui mừng đến mức muốn hát một khúc “Hôm nay nhân dân ta thật a thật vui mừng” luôn đó được chứ, vì vậy Thái hậu còn chưa nói dứt, nàng đã nối lại ngay: “Làm sao có thể, thần thiếp cũng vui mừng thay Tĩnh Tuệ, dù sao cũng không phải ai cũng có thể được Ngưu ma ma dạy dỗ, Tĩnh Tuệ, ngươi còn không nhanh đi qua?!”
Cũng bởi vì một câu nói cuối cùng kia, ở trong lòng nữ chính đại nhân, Tạ Bích Sơ thành công từ cấp bậc “để lại toàn thây” bước lên cấp bậc cao hơn “chặt làm trăm mảnh”, Chu Tĩnh Tuệ hận không thể chặt Tạ Bích Sơ ngay tại chỗ luôn được chứ, thân là chủ tử của Chu Tĩnh Tuệ nàng, vậy mà ngay cả cung nữ cũng không bảo vệ được, đúng là vô năng!
Hoàng hậu không phải vẫn luôn tâm cơ thâm trầm, cực kỳ có thủ đoạn à? Lúc trước không phải vẫn ngươi tới ta đi với Thái hậu, hơn nữa còn làm cho Thái hậu tức đến đen mặt sao? Lợi hại như vậyd,đ.l/q,đ sao lại không chịu bảo vệ nàng, rõ ràng Quý phi hận nàng như vậy, nàng rơi vào tay Thái hậu còn có đường sống sao?
Mặc dù nàng có thù oán với Quý phi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày giết chết Quý phi để báo thù, nhưng bây giờ nàng vẫn còn rất nhỏ yếu, còn chưa tới thời cơ chống lại Quý phi được không?
Tạ Bích Sơ cho tới nay vẫn chưa được Chu Tĩnh Tuệ thừa nhận địa vị chủ tử, vào khoảnh khắc rốt cuộc được thừa nhận kia, lại nhanh chóng từ chủ tử của Chu Tĩnh Tuệ chuyển thành kẻ thù của Chu Tĩnh Tuệ.
Chúc mừng.
Đương nhiên Tạ Bích Sơ hoàn toàn không biết gì về hoạt động tâm lý của nữ chính, bây giờ nàng chỉ cảm thấy tốc độ chảy của máu trong cả người đều nhanh hơn gấp đôi lúc bình thường, hưng phấn đến mức hận không thể chạy một vòng trong cung Trường Hoa hoặc lộn mấy vòng trên giường.
Không đúng, loại động tác hưng phấn này sao lại giống với Đại Hoàng vậy? Nhất định là bị lây bệnh!
Thân là loài người, lúc hưng phấn nên...... Ăn!d.đ’lee^quys*đôn
Mặc kệ như thế nào, lúc này nên rời sân khấu trở về cung Trường Hoa, sau đó nàng muốn làm thế nào thì làm thế ấy, vì vậy Tạ Bích Sơ lập tức thuần thục đỡ trán, xin phép hai vị đứng đầu, bày tỏ mình ra ngoài lâu nên đầu lại hơi choáng, cho nên phải nhanh đi về nghỉ ngơi.
Lúc Hoàng đế Bệ hạ đang trong hình thức cao lãnh thì hoàn toàn đừng mong hắn sẽ có động tác dư thừa và vẻ mặt gì, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu đồng ý kia, bỏ qua đi!
Còn Thái hậu thì bày ra vẻ mặt “Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nhanh cút ra khỏi tầm mắt ai gia”, kiêu căng gật gật đầu nói: “Nếu thân thể không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi, buổi tối cũng không cần đi điện Thừa Vận.”
Quý phi cười hả hê, nhóm Hậu phi thì phóng các loại ánh mắt đồng tình, thương hại, cười nhạo, hả hê....
Tạ Bích Sơ: Thái hậu, ta yêu ngươi yêu sâu sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.