Chương trước
Chương sau
Vì vậy Tạ Bích Sơ ôm tâm trạng thưởng thức hết sức thuần túy đi dạo hết tất cả các địa phương “nghe nói” đáng tham quan trong Đại Giác tự một lần, sau khi đi dạo xong, cảm thấy đã tiêu hóa khá ổn rồi, Tạ Bích Sơ nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn béo phì, bày ra một bộ nghiêm trang nhìn Tĩnh Vương Điện hạ trước mặt đang chờ nàng đánh giá thái độ phục vụ, nói: “Có phải nên ngủ trưa rồi hay không?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, nghe vào tai Tĩnh Vương điện hạ chân chó lại hoàn toàn thành câu khẳng định, Tĩnh Vương Điện hạ lập tức cung thỉnh Hoàng hậu nương nương đến phòng nghỉ dành riêng cho hắn ngủ một lát.
Làm chùa miếu của Hoàng gia, đương nhiên không thể nào không có chỗ nghỉ ngơi dành riêng cho Hoàng hậu nương nương, nhưng mấu chốt là bây giờ Hoàng hậu nương nương còn đang mang trạng thái “Lén lút trốn ra”, trực tiếp khoe mác Hoàng hậu chạy đến phòng nghỉ riêng có khác gì với việc tự chui đầu vào lưới?
Đương nhiên Tạ Bích Sơ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, mặc dù nàng không trông chờ vào việc có thể giấu giếm được Hoàng đế Bệ hạ chuyện chạy ra ngoài chơi, nhưng có thể kéo được chút nào thì hay chút đó, ai bảo hắn cứ luôn nhốt nàng trong cung không cho phép nàng ra ngoài, làm sao trách được nàng?
Tĩnh Vương Điện hạ dẫn nàng đến phòng nghỉ này cũng không phải là cái phòng được Hoàng gia phân chia cho kia, mà là mượn tên tuổi của một vị quan ở kinh thành xác định ra, cho nên vị trí rất vắng vẻ, tiểu viện tử cũng không phải rất lớn, đương nhiên đối với Tạ Bích Sơ trước đây chỉ có thể ở lồng chim bồ câu mà nói, khái niệm phòng ốc “lớn nhỏ” đã bị cái thế giới này nghiền áp từ lâu rồi có được không?
Tạ Bích Sơ nằm trên giường lăn lộn một lát, phát hiện tâm tình mình quá mức phức tạp, hoàn toàn không ngủ được, trong đó cũng có khả năng rất lớn là bởi vì đang suy nghĩ về việc sau khi bị Hoàng đế Bệ hạ phát hiện thì nên trả lời các vấn đề ví dụ như #Vậy mà lại dám lén lút chạy ra ngoài chơi# #Đã lén chạy ra ngoài chơi mà lại còn dám đi cùng với Tĩnh Vương# #Cùng chơi đùa với Tĩnh Vương, ngươi đúng thật là tìm đường chết#... như thế nào.
Xuất cung thoải mái một lúc, hồi cung nhận lấy kết quả tồi tệ.
Trái lo lắng phải lo lắng, Tạ Bích Sơ quyết định chuẩn bị chạy đi tìm Tĩnh Vương Điện hạ xem thử xem còn có thể đi đâu chơi chơi một trận, dù sao cũng đã đi ra, có lo lắng hơn nữa cũng không làm được gì, thật vất vả mới được thông khí một lần đương nhiên là phải chơi cho đủ vốn, nếu không thì làm sao xứng đáng với việc sẽ phải đối mặt với lửa giận và sự trừng phạt của Hoàng đế đại ma vương khi hồi cung.
Đương nhiên, chân thành hi vọng lúc này Hoàng đế Bệ hạ đã lọt vào làn hương dịu dàng của nữ chính đại đại, sau đó hoàn toàn không có lòng dạ nào đi so đo những vấn đề nho nhỏ này với nàng, vậy thì quá tốt rồi.
Trong Tiểu viện tử tổng cộng có bốn sương phòng, Tạ Bích Sơ ở phòng phía đông, nàng nhẹ chân nhẹ tay đi tới, chuẩn bị miễn phí tặng cho Tĩnh Vương Điện hạ một niềm vui (sự sợ hãi) nho nhỏ.d;đàn#lê*quý$đôn
Cửa sương phòng sát vách khép hờ, Tạ Bích Sơ lộ ra mỉm cười thích thú, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhưng bên trong lại không có ai, Tạ Bích Sơ bĩu môi chuẩn bị rút lui, lúc quay người thì lại nhìn thấy trước cửa sổ rộng mở có đặt một chậu hoa lan, lá cây thon dài màu xanh đậm có vẻ rất tươi tốt, nụ hoa mượt mà nửa khép nửa mở, sắc màu xanh biếc nhã nhặn trầm tĩnh tuyệt đẹp, Tạ Bích Sơ không nhịn được tới gần nhìn xem.
Loại hoa lan này, ở hiện đại chắc gọi là Tống mai2, ở triều đại này thì, Tạ Bích Sơ suy tư, vừa lục lọi trí nhớ trong đầu nguyên chủ, ngón tay lại vừa không nhịn được lòng yêu thích, nhẹ nhàng muốn đụng vào màu xanh tĩnh lặng đầy sức sống kia.
Chỉ là còn chưa kịp đụng vào, một màn cẩu huyết xảy ra —— Đột nhiên Tĩnh Vương Điện hạ xông ra từ ngoài cửa sổ, vừa lớn tiếng quát “Ngươi đang làm gì?!” vừa thuận tay dùng sức đẩy nàng ra.
Tạ Bích Sơ lui về phía sau lảo đảo một cái, nhanh chóng vịn bàn đứng lại, nhìn hắn cẩn thận từng li từng tí kiểm tra chậu hoa lan kia, giống như đang che chở trân bảo không gì vượt qua được. Cảnh Hoan không chỉ một lần bị nàng lừa, Cảnh Hoan bị thiệt hại nhiều như vậy cũng không có phản ứng gì, lại bởi vì chậu hoa lan này mà luống cuống.
Hắn đứng ngoài cửa sổ cúi đầu, sau lưng là ánh sáng sáng ngời, làm mặt hắn giấu vào bóng râm, Tạ Bích Sơ không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ từ trong sự im lặng của hắn cảm nhận được cả người hắn đang kiềm chế, sự tức giận, nóng nảy, còn có ý lạnh.
Tạ Bích Sơ chưa bao giờ thấy qua Cảnh Hoan thế này, dù ngày đó lúc đến Thượng Lâm Uyển cứu giá, mặc dù hắn cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong sự nghiêm túc còn có thêm vẻ không chút để ý, thế nhưng lần này, cả người hắn đều trở nên tối tăm.
Đột nhiên Tạ Bích Sơ nhớ lại một câu nói: Mỗi người đều không chỉ có một mặt, không nên ép vẻ mặt hắn giấu trongd/đ,l’q.đ bóng tối phải xuất hiện, coi như tích đức cho bản thân. Rõ ràng đúng là đoạn mở đầu của việc hắc hóa đó, nếu biết chậu hoa lan này chính là điểm kích khởi thì chắc chắn nàng tránh xa nó ra mà, ngay cả ánh nhìn nơi khóe mắt cũng không mang nghía một cái được không?
Thân là một nữ phụ đáng đau buồn, cho dù là người đi đường thì cũng không thể đắc tội, nói không chừng người đi đường hắc hóa trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay nữ chính thì sao, vì tiêu diệt khả năng này, Tạ Bích Sơ vội vàng mở miệng giải thích: “Yên tâm đi, ta chưa đụng vào, chẳng qua là cảm thấy đẹp mắt cho nên đến gần một chút.”
Cảnh Hoan vẫn không nói chuyện, nhưng rõ ràng hơi thở âm u trên người tiêu tán đi rất nhiều.
Tạ Bích Sơ gãi gãi mặt, trong lòng cũng cảm thấy mình rất đuối lý, dù sao “không được đụng lung tung vào đồ của người khác” là lễ phép cơ bản, bởi vì nàng thành công lừa được Cảnh Hoan mấy lần, nên thái độ đối với hắn có hơi tùy ý, như vậy quả thật không được, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng nói: “Ha ha, không ngờ ngươi còn có sở thích trồng hoa lan đó, loài hoa khó nuôi như thế mà vẫn chăm sóc được tốt như vậy, ngươi thật đúng là cẩn thận, đúng rồi, đây là giống hoa gì, thật là đẹp mắt.”
Chú thích: “Ha ha” trong trường hợp này không chứa bất kỳ chức năng giễu cợt nào.
Tạ Bích Sơ: Ta thật sự chỉ là cười một cái.
Cảnh Hoan không nói gì, Tạ Bích Sơ đợi một lát mà vẫn chưa nghe thấy hắn mở miệng, trong lòng cũng có hơi buồn bực, xem ra sau này không thể chơi đùa vui vẻ với nhau, chứ đừng nói chi là làm anh em tốt cả đời.
Sau đó cuối cùng Cảnh Hoan cũng mở miệng, giọng nói nghe qua coi như là vẫn nhẹ nhàng, “Đây là Tống mai, chỉ có điều cánh hoa của Tống mai khác đều giống cánh hoa mai, còn cây này lại giống cánh hoa sen, ta bồi dưỡng thật lâu cho nên khá yêu quý.” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Mẫu hậu của ta rất thích Tống mai.”
Tạ Bích Sơ nghe thấy hắn mở miệng cũng yên lòng, nghe đoạn trước cũng coi như cảm thấy hứng thú, xem ra hoa lan ở cổ đại hay hiện đại đều không khác nhau lắm, nhưng nghe thấy Tĩnh Vương Điện hạ bổ sung một câu cuối cùng thì đúng thật là không khác gì bị cửu thiên huyền lôi đánh trúng đó có được không?
Mẫu hậu của hắn thích, mẫu hậu của hắn chính là Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương đó, chính là chủ nhân của cung Ninh Khang đó, cái nơi mà mới lần đầu đi vào đã bị các loại xanh vàng rực rỡ làm chói mù mắt, giống như nhà giàu mới hoàn toàn không biết khiêm tốn nội hàm là thứ gì dùng vàng ròng đắp lên Ninh Khang cung, chủ nhân đó.
Cái loại tục nhân đó sẽ yêu thích thứ phong nhã như hoa lan sao?
Ha ha, ngươi m* nó nhất định là đang trêu chọc ta.
Chú thích:
1 cách nói này là nói như trong game khi bị dính trạng thái/kỹ năng xấu như giảm tốc,…
2 Tống mai
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.