Chương trước
Chương sau
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, các thiếu niên thiếu nữ bắt đầu thảo luận đi nơi nào chơi đùa, Tạ Bích Sơ làm một trạch nữ1 quanh năm không đi ra ngoài nên đương nhiên chỉ có thể nghe theo bọn họ, sau khi trải qua quá trình thảo luận bằng miệng chuyển sang thảo luận bằng tay chân kịch liệt, cuối cùng ba người khác cũng đạt được ý kiến thống nhất: Đi đạp thanstrong.
Tạ Bích Sơ đỡ trán: “Cho nên các ngươi định đạp thanh ở ngay đây luôn?”
Ba người thấy nàng kéo dây cương khiến vó ngựa đạp đạp trên thảm cỏ, nhìn nhau một cái, sau đó tiểu cô nương Thẩm Thường Lê giương cằm lên giành nói: “Đi phía sau núi của thư viện các ngươi, quyết định như vậy đi!”
Thấy hai người khác có vẻ như cũng không có (không) ý kiến (dám) khác (có),cuối cùng ý kiến này cũng đã đạt thành nhất trí, bốn người cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía Thư viện Lăng Vân, tiểu cô nương Thẩm Thường Lê hoạt bát từ từ đến gần Tạ Bích Sơ nói chuyện ríu ra ríu rít, khiến Tạ Bích Sơ cũng coi như là có chút hiểu biết về Thư viện Lăng Vân.
Trường học cấp quốc gia đó, tương đương với đại học ở thủ đô của hiện đại, nghe kể lúc trước tiên đế có Hoàng tử, đương nhiên là vui mừng rồi, nhưng muốn dạy dỗ bọn họ thì không có thời gian, dù sao khi đó tiên đế cứ hở ra là lại phải đi đánh giặc mà.
Đương nhiên các hoàng tử vốn cũng không thể do Hoàng đế tự mình dạy dỗ, nếu không còn không mệt chết, còn có cơ quan chuyên môn Thượng Thư Phòng ở đây, ban đầu tiên đế muốn để phụ thân nam thần làm hiệu trưởng, nhưng phụ thân nam thần cũng thường đi theo xuất chinh, cuối cùng tiên đế không có biện pháp nào khác, phải đi mời thầy của phụ thân nam thần.
Nhưng ông không chịu làm, nói: Vì dân chúng trong thiên hạ, mỗi ngày học trò của ta để cho ngươi sai bảo ta cũng không nói gì nhiều, vậy mà bây giờ ngay cả ông già như ta đây cũng không chịu buông tha, vậy còn chưa tính, nếu ngươi vì chuyện của quốc gia mà tới tìm ta, nói không chừng ta còn sẽ nghĩ kế gì gì đó giúp ngươi, chỉ vì mời ta đi dạy học cho con ngươi? Ha ha, ông đây không đi!
Không chỉ không chịu đi, mà ông lão tùy hứng này còn không vui, quay đầu đánh mặt tiên đế ngay, ông ta chạy đến Thành Nam mua một đỉnh núi, xây một tòa thư viện, còn khiêu khích truyền lời cho tiên đế nói: Ta chính là không thích dạy con ngươi, ta chỉ thích dạy con nhà người ta, ngươi đã có bản lĩnh mời ta vào cung, thì ngươi có bản lĩnh đưa con ngươi ra cung đi.
Sau đó tiên đế còn tùy hứng hơn, thật sự đưa hoàng tử đến thư viện này, thuận tiện đề tên cho thư viện: Thư viện Lăng Vân. Điều này làm cho ông cụ còn chưa kịp đặt tên cho thư viện đã đắc chí lên trước tức giận tới mức giơ chân, không vào cung một lần nào nữa trong suốt quãng đời còn lại.
Tạ Bích Sơ nghe được cảm thấy vui vẻ, đáng tiếc ông cụ đó đã qua đời, nếu không dựa vào quan hệ với phụ thân nam thần, nhất định phải đi chào hỏi một lần, trong truyện gốc cũng không có nhắc qua người sáng lập Thư viện Lăng Vân, ngay cả việc Cảnh Diệp từng đi học ở thư viện này cũng không thấy nói, chứ đừng nói chi Cảnh Hoan, điều duy nhất nhắc tới có lẽ chính là thư viện đào tạo ra rất nhiều nhân tài giỏi giang, Lâm Vân Tranh chính là một người nổi bật trong số đó.
Ánh mắt Tạ Bích Sơ không nhịn được quanh quẩn trên người Lâm Vân Tranh, đáng tiếc cho một khối tiểu thịt tươi, ai có thể ngờ tới sau này lại trở thành một cái vỏ xe phòng hờ.d*đ@l$q&đ
Thẩm Thường Lê nhìn theo ánh mắt Tạ Bích Sơ, thấy Lâm Vân Tranh nhận ra được nên hơi mỉm cười về phía này, trên mặt hiện lên một làn phấn mỏng, vội quay đầu kéo tay áo Tạ Bích Sơ dời đề tài, “Không phải Thanh Ngọc là tộc muội của Hoàng hậu nương nương sao, Tể Tướng đại nhân lại là tộc thúc của ngươi, vậy mà ngay cả những chuyện này cũng chưa từng nghe nói sao?”3
Tạ Bích Sơ giật mình, coi như không thấy ánh mắt trêu tức của Cảnh Hoan, cười nói: “Ta đã từng nghe người khác nói, nhưng chưa từng nghe ngươi nói mà, người khác nói làm sao thú vị như ngươi nói được?”
Thẩm tiểu cô nương vừa nghe, cái đuôi lập tức vểnh lên trời, “Đó là đương nhiên, ngay cả Hoàng hậu tỷ tỷ của ngươi cũng chưa chắc đã từng nghe kể chuyện thú vị như vậy,“ nghe Cảnh Hoan bên cạnh ho khan một tiếng, hình như nghĩ đến gì đó, con ngươi xoay chuyển nói tiếp: “Ta còn biết trước kia Vương Gia......”
Tĩnh Vương Điện hạ: “Khụ khụ khụ!”
Thẩm tiểu cô nương cười “hì hì” một tiếng: “Ta cũng biết Vương Gia rất mất mặt.” Quay đầu lại nói với Tạ Bích Sơ: “Thanh Ngọc ngươi không phải biết, các hoàng tử khác được đưa đến Thư viện Lăng Vân lúc sáu tuổi, một năm sau Vương Gia mới đến, cũng chính là lúc ngài ấy bảy tuổi, bị người ta lừa nói trên đỉnh núi phía sau có Tuyết Liên, Vương Gia tin là thật, một mình đi tìm.
Kết quả rơi xuống đáy vực, chỗ khác cũng không bị thương mấy, có điều trên mặt bị thương nặng, sau đó phải dưỡng mấy ngày mới không để lại sẹo, nếu không hiện giờ tiểu thư cả kinh thành này đều phải đau lòng rồi, chuyện này truyền khắp Thư viện Lăng Vân, khi đó tuy ta còn nhỏ, chỉ là đã nghe từ nhiều năm trước như vậy rồi mà thế nào cũng không quên được.”
Tạ Bích Sơ nghe vậy, mặt lộ vẻ suy tưdiendan&Lê@quý*đôn, ngón tay gõ cằm nghi ngờ nói: “Vốn ta chỉ biết có ‘Tai họa lưu ngàn năm', hôm nay mới biết ngu ngốc cũng lưu ngàn năm đó.”
Thẩm Thường Lê sửng sốt một chút, sau đó lập tức không chút kiêng kỵ phá lên cười, ngay cả Lâm Vân Tranh luôn luôn trầm tĩnh cũng bật cười “hì hì“.
Cảnh Hoan ai oán liếc nhìn Tạ Bích Sơ, một tay ôm ngực tỏ vẻ trái tim thật đau.
Tạ Bích Sơ vội vàng che miệng, một đôi mắt hạnh lại chớp động xoay chuyển, như sóng nước dập dờn, cực kỳ động lòng người, ánh mắt Cảnh Hoan hơi động, vội quay đầu đi.
Tạ Bích Sơ cười hì hì hỏi tiếp: “Vậy sau đó cũng chưa tra được là ai to gan lừa gạt Tĩnh Vương Điện hạ như vậy sao?”
Thẩm tiểu cô nương còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Hoan đã giành trước nói: “Muốn biết chuyện này phải đi hỏi tiên đế, các ngươi muốn đi?”
Tạ Bích Sơ nghe xong lời này, cũng biết chuyện kế tiếp không nên biết, vội bày tỏ với Thẩm tiểu cô nương rằng mình không thường ra khỏi cửa, kiến thức hạn hẹp, nhờ nàng kể một vài chuyện lý thú trong kinh thành.
Tính tình Thẩm tiểu cô nương hoạt bát cỡ nào chứ, nghe vậy lập tức hóa thân thành đại tỷ nhiều chuyện, trừ bốn gia tộc hiện có mặt ở đâ[email protected]đ$lê*quý*đôn, từ chuyện nhà mẹ của Tôn Quý phi cho đến chuyện trước đó vài ngày ở ngõ phố hoa4 Thành Tây phát hiện một mọi rợ đến từ cực bắc của quốc gia Đại Hi kế bên, mọi rợ này cả người lông dài, mắt lại có màu xanh dương, đáng tiếc đến ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng nói không có ý gì, Tạ Bích Sơ lại nhớ trong lòng, chờ sau này được phụ thân kéo ra khỏi Hoàng cung, không có việc gì cũng có thể đi du lịch Đại Hi một chuyến cũng được.d,đ.l%q)đ
Bốn người cười cười nói nói, rất nhanh đã đến chân núi Lăng Vân, Tạ Bích Sơ ngửa đầu nhìn bậc thang quanh co khúc khuỷu liên miên bất tận đi thẳng lên mây xanh, cả người đều có hơi không khỏe, bây giờ nàng là một tiểu cô nương vị thành niên, nếu phải đi lên đoạn đường này thì sau này nàng vẫn còn có thể cao lên sao?
Đi học mà còn phải trèo đèo vượt núi, đó là việc người làm sao?
Xác định người sáng lập là thầy của phụ thân nam thần? Chắc chắn lúc nãy nàng đã nghe nhầm, người có thể bồi dưỡng ra được nam thần thì khẳng định cũng là một nam thần đó có được không, sao một nam thần có thể làm ra chuyện hung tàn như vậy được?
Đặc biệt còn là chuyện bắt một đứa bé sáu tuổi đi lên chỗ cao như vậy, chuyện như vậy chắc chắn chỉ có đám động vật máu lạnh Hoàng gia lòng dạ hiểm độc kia mới có thể làm được.
Tạ Bích Sơ cưỡi ngựa đứng phía dưới bậc thang thứ nhất suy tư một lúc lâu mới nghiêm túc nói: “Ta không phải là học sinh của thư viện các ngươi, chẳng lẽ cũng cần phải đi lên như vậy? Khiến cho khách mệt nhọc chính là đạo đãi khách của các ngươi? Thật đúng là quá thất lễ!”
Ngoài miệng thì nói như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hoan của nàng lại rõ ràng là đang bày tỏ: Đưa Bổn cung đi lên, hoặc là đưa Bổn cung đi.
Cảnh Hoan chỉ suy tư một giây, lập tức đưa ra lựa chọn sáng suốt, nói: “Sắp đến buổi trưa rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn đi ăn cơm ở nhà ăn của thư viện?”
Một câu nói trực tiếp giết chết Thẩm tiểu cô nương và Lâm Vân Tranh ngay trong nháy mắt, hai người đã đi lên một đoạn lưu loát chạy xuống, “Chúng ta đi chùa Đại Giác ăn cơm chay!”
Làm sao bây giờ, hình như đột nhiên cảm thấy càng hiếu kỳ với Thư viện Lăng Vân hơn thì phải làm sao đây, nhất là nhà ăn.
Tạ Bích Sơ lười đến ngay cả ngựa cũng không xuống cân nhắc được mất một chút, lập tức quyết định lần sau có cơ hội sẽ nhờ phụ thân nam thần mang nàng đi lên, sau đó quay đầu chạy về phía chùa Đại Giác theo ba người kia, thức ăn ngon có sẵn, sao có thể phụ lòng?
Chú thích:
1 trạch nữ: cô gái luôn ở trong nhà, ít khi ra ngoài.
2 đạp thanh: giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ).
3 tộc muội: em gái họ; tộc thúc: chú họ
4 phố hoa: con đường có nhiều kỹ viện
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.