Huệ phi vừa nghe Tạ Bích Sơ nói Cảnh Diệp cũng thích những món điểm tâm kia, cặp mắt lập tức sáng lên, cũng biết Hoàng hậu nương nương có công lao lớn trong việc Hoàng thượng sủng ái bản thân, nhớ lại thử xem, lúc trước Hoàng thượng cũng đã độc sủng tiện nhân Đức Phi kia, sau lại nhất định là Hoàng hậu nương nương ở giữa khuyên can, mới làm cho Hoàng thượng thay đổi chủ ý, ngay lập tức suy nghĩ muốn đạt được mục tiêu đi theo Hoàng hậu có thịt ăn càng thêm kiên định, nghiêm túc nói: “Đều là một chút tâm ý của nô tì, chẳng lẽ là nương nương ghét bỏ quá ít? Nô tì cũng biết nương nương xuất thân từ thế gia vọng tộc, còn có thể có thứ hiếm lạ gì mà chưa từng thấy qua, chỉ là nô tì thật lòng sùng kính đối với nương nương, lúc này mới cả gan dâng lên, cầu xin nương nương thành toàn tâm ý của nô tì.” Loại cảm giác sau khi bị đỉa đói ôm đùi liền không vứt ra được này là thế nào đây? Nàng vốn chỉ là nữ phụ thôi, làm sao còn năng lực đi che chở một vật hy sinh khác nữa? Nhưng hình như tình huống trước mắt không cho phép nàng từ chối thì phải, nếu để cho Huệ phi mang mấy thứ này về, đoán chừng nàng ta còn chưa bước vào cửa cung của mình, cả hoàng cung đều sẽ cười nhạo nàng ta, đến lúc đó chắc chắn Huệ phi sẽ biến thành một kẻ thù. Cũng đã có một kẻ thù lớn liên quan đến việc sống chết như nữ chính vậy, vẫn là đừng tiếp tục kéo thù hận thì hơn. Huống chi, ánh mắt Tạ Bích Sơ chuyển từ ánh mắt tha thiết của Huệ phi sang màu sắc vàng xanh rực rỡ đầy trên đất, cảm thấy mắt chó sắp bị chói mù —— chậc, hình như vốn không có cách nào từ chối mà. Đương nhiên lý do của việc không có cách nào từ chối chắc chắn là vì muốn tiếp tục làm bạn với Huệ phi, mà không phải là vì chút vật vàng trắng trên mặt đất, tuyệt đối không phải!d/đƠl”q:đ Củng cố tâm lý xong, Tạ Bích Sơ im lặng không lên tiếng nâng ly trà lên uống một hớp, Huệ phi lập tức hiểu ý ngầm chấp nhận trong đó, tự cảm thấy rốt cuộc đã ôm chắc bắp đùi của Hoàng hậu, tinh thần sảng khoái dẫn người rút lui. Tạ Bích Sơ ngồi một lát, xác định nàng ta sẽ không quay lại đánh bất ngờ, lập tức bật người lên, phân phó Cẩm Đoạn gọi người mang vào tiểu khố phòng của mình. Ngủ được ngủ đến tự nhiên tỉnh, đếm tiền đếm đến chuột rút tay, loại cuộc sống trong truyền thuyết này lại có thể dễ dàng liền thực hiện được như thế, Tạ Bích Sơ vui vẻ sửa sang lại tiểu khố phòng, giống như là một con sóc con đang dự trữ lương thực chuẩn bị qua mùa đông. Ái chà chà, mặc dù tính tình Huệ phi có hơi ngay thẳng, nhưng mà tâm tư vẫn rất là tinh tế đó, trong đó vài bộ danh họa, còn có hai bản sách thất truyền, dễ nhận thấy là chuẩn bị cho phụ thân nam thần, cũng giống như cả Đại Hoàn đều biết Tể tướng đại nhân là nữ nhi khống, cả Hậu cung cũng biết Hoàng hậu nương nương là một phụ khống, cho nên quà tặng này của Huệ phi thật sự là đưa vào trong lòng của Tạ Bích Sơ luôn rồi. Quyết đoán cho điểm thưởng, nể mặt những quà tặng này, về sau nhất định phải nhắc nhở Huệ phi cách xa nữ chính. Tạ Bích Sơ tốn thời gian khoảng một buổi sáng, mới chia đồ vật được đưa đến thành hai phần xong, một phần là của mình trong đó các loại vàng bạc châu báu chiếm đa số, một phần khác chính là các vật thanh cao như tranh chữ, chuẩn bị đưa ra ngoài cho phụ thân nam thần. Cảm thấy hài lòng về việc phân chia tốt, Tạ Bích Sơ đứng lên duỗi lưng một cái, chỉ là cánh tay mới vừa giơ lên, lập tức ngây ngẩn cả người như gặp quỷ, bởi vì quỷ này có tên là Cảnh Diệp.d,đ)le#quý^don Tạ Bích Sơ đột nhiên ngẩn người đứng đó, không phải là bởi vì bị dọa, mà là vì nàng đang nghiêm túc suy tư, làm một loli, sau khi bị hù dọa thì rốt cuộc nên có phản ứng gì vậy, m* nó, nàng luôn là nữ hán đó có được không? Phản ứng của một nữ hán sau khi bị hù dọa là xông lên một cước đạp bay kẻ hù dọa, nhưng thân là một bé gái dễ thương . . . . . . Thời gian suy tính của nàng hơi dài, vì vậy nhìn qua giống như là bị dọa sợ đến ngây ngẩn cả người, phù hợp “Phương thức phản ứng chính xác của bé gái dễ thương sau khi bị kinh sợ” một cách hoàn mỹ, Cảnh Diệp thấy thế cũng không dọa nàng nữa, chỉ là bắt tay sau lưng chậm rãi đi tới, sau khi quét mắt một vòng, chậm rãi nói: “Luôn suy nghĩ làm sao bán trẫm, kết quả là chỉ bán được ít đồ như vậy?” Tặng thêm một ánh mắt như cười như không. Hai chân Tạ Bích Sơ mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước hắn, trực tiếp bị dọa khóc luôn đó được không? Vì vậy kết quả cuối cùng là, Tạ Bích Sơ hai tay dâng lên tất cả tài vật Huệ phi đưa tới, còn liên lụy đến “vài thứ” cất giấu vốn có trong tiểu khố phòng “may mắn” được Hoàng đế bệ hạ để mắt đến. Cảnh Diệp đứng ở cửa tiểu khố phòng, đè bả vai Tạ Bích Sơ, khiến cho nàng tự mình “giám sát” Lý Lộc dẫn người mang mấy thứ kia đi, thưởng thức vẻ mặt khóc không ra nước mắt của nàng, sảng khoái tinh thần mà nói với Lý Lộc: “Sai người đưa mấy bức tranh chữ cùng hai bản sách thất truyền trong đó đưa đến phủ Tể Tướng đi, cứ nói là trẫm hiếu kính cho nhạc phụ đại nhân.” Tạ Bích Sơ: “. . . . . .” Nam chính, ta với ngươi không đội trời chung! Tạ Bích Sơ ủ rũ cúi đầu muốn chạy về ngủ, dựa vào đó mà trốn tránh hiện thực, Cảnh Diệp liếc nàng một cái, nhẹ nhàng hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, Tạ Bích Sơ lập tức đứng thẳng người, cực kỳ thức thời mở to mắt lấp lánh thỉnh cầu nói: “Hoàng thượng, nô tì muốn giúp ngài mài mực.” “Chuẩn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]