Tạ Bích Sơ nháy mắt nhìn hắn, không hiểu sao cảm thấy tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ không phải rất tốt đẹp, giương cái miệng nhỏ nhắn nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói lầm bầm: "Cầu xin Bệ hạ để cho ta tự mình húp cháo."
Ánh mắt Cảnh Diệp chuyển qua cái chén trong tay, cười khẽ một tiếng, "Thanh Ngọc biết cái gì là khi quân1 không? Tội khi quân là sẽ chém cửu tộc2."
Cả người Tạ Bích Sơ cứng đờ, lập tức bật thốt lên: "Ta không muốn gặp các nàng, ta muốn xuất cung gặp phụ thân, gặp Tĩnh Vương!" Sau khi nói xong còn trợn to đôi mắt ướt nhẹp, cái mũi nhỏ hít hít, mang theo tiếng khóc nói: "Ta không có khi quân."
Cho kỹ năng diễn xuất của mình một điểm thưởng, với trình độ bây giờ mà xuyên trở về hiện đại thì tuyệt đối làm mưa làm gió làng giải trí, chắc chắn là cấp bậc Ảnh Hậu3.
"Là do trẫm sơ ý," nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng, tức giận trong lòng Cảnh Diệp cũng không phát ra được, "Trẫm sẽ không để cho bọn họ tới làm phiền nàng, nàng cứ yên tâm chăm sóc thân thể, không cho phép không ăn cơm."
"Cám ơn Bệ hạ, còn có. . . . . ."
"Không còn nữa," Cảnh Diệp ngắt lời nàng, "Bây giờ nàng cần chăm sóc thân thể cho tốt trước đã, những chuyện khác để sau này rồi hãy nói. . . . . ."
Hắn yên lặng nhìn vẻ mặt hơi mờ mịt ngây thơ của nàng, há miệng định nói thêm gì đó, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có nói ra, chỉ đưa chén cho nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hy-sinh-nu-phu-ga-lan-hai-cong-chiem/1151487/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.