Chương trước
Chương sau
Có rất nhiều người bị thương, trong đó cũng có người bị thương nặng, nhưng chỉ cần không chết, Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên vẫn có thể cứu được, hai người bắt đầu chữa trị từ những người bị thương nặng trước, tuy tinh thần lực trong cơ thể bị tiêu hao hết nhưng sau đó vẫn tiếp tục hấp thu tinh hạch để giúp mọi người chữa thương. . . . . .
Tô Ngưng Mi ngồi ở trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, cô biết ánh mắt này đều là từ những gia tộc tu chân kia. Lúc cô chiến đấu không dùng đến linh thạch, nhưng lại dùng rất nhiều Tụ Linh Đan và phù chú, mọi người cũng đều thấy được, Tô Ngưng Mi đang suy nghĩ, không biết người của gia tộc nào sẽ đến tìm cô trước.
"Xin chào."
Người của Thủy gia tìm đến trước, Thủy Thu Bội, nghe thấy giọng nói thanh nhã này, Tô Ngưng Mi mở mắt ra nhìn cô ta gật đầu một cái.
Vẻ mặt Thủy Thu Bội có chút phức tạp, trừ đại ca ra thì ở Thủy gia cô là đệ tử có thiên phú trời cho, vốn tưởng rằng cô gái này chẳng qua chỉ là một dị năng giả, nhưng không nghĩ người ta lại là một người tu chân thâm tàng bất lộ, cả cô cũng không nhìn ra được tu vi của cô ta, chỉ sợ tu vi ít nhất phải từ Kết Đan Kỳ trở lên, thật là mắt mù rồi. Trong lòng cô mặc dù có chút khác thường, nhưng mới vừa rồi lúc chiến đấu cô nhìn thấy cô gái này dùng phù chú và đan dược, phù chú cũng được bởi trong gia tộc cũng có một vài người am hiểu về vẽ bùa, nhưng đan dược thì lại không, toàn gia tộc không có lấy một Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư rất hiếm, nhìn dáng vẻ của cô gái này, chắc không phải người trong Bát Đại Gia Tộc, nếu đưa cành ô-liu ra chiêu mộ cô ta vào trong gia tộc, như vậy có thể coi là lập được công lớn.
Thủy Thu Bội nghĩ tới đây, nhìn sang Tô Ngưng Mi cười cười, "Xin chào, tôi là Thủy Thu Bội – Thủy gia, ban nãy kém cõi mới không nhận ra được đạo hữu, không biết đan dược đạo hữu sử dụng vừa rồi là lấy từ tay người nào?"
Tô Ngưng Mi chỉ nói: "Những đan dược này là do sư phụ tôi luyện chế thành." Cô không cần thiết nói cho người khác biết đan dược này là do cô luyện chế thành.
Thủy Thu Bội có chút thất vọng, nhưng lại hỏi: "Không biết sư phụ của đạo hữu là vị nào, đạo hữu thuộc môn phái nào?"
Lúc hai người đang nói chuyện thì xung quanh có rất nhiều người đi tới, còn là người của Tứ Đại Gia Tộc.
Tô Ngưng Mi nói: "Thủy đạo hữu, sư phụ tôi không thuộc bất kỳ môn phái hay gia tộc nào cả, lão nhân gia trước sau như một thích ngao du, cũng không biết hôm nay sẽ ở chỗ nào. Bởi vì tôi gả đến Liên gia, cho nên hiện tại nên tính là người Liên gia." Nếu cô không nói mình là người Liên gia chỉ sợ các gia tộc tu chân kia nổi ý muốn chiêu mộ cô.
Quả nhiên, khi nghe Tô Ngưng Mi nói như vậy, vẻ mặt Thủy Thu Bội lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là dường như có chút gì đó không can tâm, nói: "Tôi cũng từng liên hệ với người Liên gia coi như có chút giao tình, hình như chưa bao giờ gặp đạo hữu ở Liên gia."
"Tôi mới gả vào Liên gia chưa được mấy tháng, Thủy đạo hữu chưa từng thấy qua tôi cũng là bình thường." Tô Ngưng Mi vừa nói ra lời này, dường như mọi người nghĩ tới thời gian trước Liên gia cũng có tiệc cưới, nhưng mà người Liên gia từ trước đến nay không có giao thiệp với người ngoài, cho nên tiệc cưới này cũng không có mời gia tộc khác hoặc đạo sĩ ngoại giới, nên cô gái này thật sự là người Liên gia.
Người xung quanh nghe vậy nên cũng đoán được Tô Ngưng Mi sẽ không gia nhập những gia tộc khác, không còn muốn đi lên nói chuyện với Tô Ngưng Mi, quay trở lại vị trí của mình. Thủy Thu Bội nhìn Tô Ngưng Mi rồi gật đầu một cái, xong lùi sang đứng bên cạnh, chỉ có ánh mắt Thủy Bình vẫn dừng lại trên người Tô Ngưng Mi, anh không thể tưởng tượng được làm sao tu vi của cô gái này còn cao hơn tu vi của Thủy Thu Bội, hơn nữa còn là nàng dâu của Liên gia, thật là mất hứng, thật đáng tiếc cho người có khuôn mặt và vóc dáng tốt như vậy. Anh nghĩ vậy, miệng không khỏi cảm thán.
Qua mấy giờ, sắc trời đã tối dần, người bị thương đã được cứu trị, lúc này Tiêu Linh Vũ mới dẫn Mục Tiểu Nghiên đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi kéo Tiểu Nghiên sang bên cạnh, từ không gian lấy ra hai bánh màn thầu đưa cho cô, "Tiểu Nghiên cực khổ rồi, đói bụng không, ăn chút đồ ăn đi."
Mục Tiểu Nghiên nhận lấy bánh màn thầu, ngồi ở bên cạnh Tô Hạo bắt đầu ăn. Vẻ mặt lạnh lẽo của Tiêu Linh Vũ cũng từ từ giãn ra, lấy một vật to như nắm tay từ trong túi tiền ra, đỏ thẫm như máu tinh hạch, cao giọng nói: "Mới vừa rồi tình hình săn giết mèo biến dị cấp năm tất cả mọi người đều nhìn thấy, viên tinh hạch này nên thuộc về ai thì mọi người cũng biết rồi. . . . . ." Dứt lời, liền đưa tinh hạch cho Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi nắm tinh hạch trong tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Linh Vũ cười. Người xung quanh cũng trơ mắt nhìn viên tinh hạch kia vào tay Tô Ngưng Mi, đáng tiếc, mới vừa rồi mọi người cũng đều thấy được, đối phó với mèo biến dị cấp năm, thật sự là Tô Ngưng Mi xuất lực nhiều nhất, cho nên những người muốn viên tinh hạch cấp năm kia cũng không thể nói gì.
Nhưng mà bọn họ coi như không chiếm được viên tinh hạch cấp năm này, cũng có thể có được những phần thưởng, tinh hạch, thức ăn, tiền tài. . . . . .
Nghỉ ngơi được mấy giờ, sắc trời cũng chưa hoàn toàn tối hẳn, Tiêu Linh Vũ hạ lệnh lập tức lên xe chạy về thành Bắc Kinh. Huyện Bình Châu cách thành Bắc Kinh ba giờ lái xe, trên đường tang thi cũng được dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy không còn cản trở đường đi.
Mấy người Tô Ngưng Mi vẫn ngồi chung xe với mấy người Thủy gia, Thủy Vân vẫn như cũ đi theo ríu rít nói chuyện với Tô Hạo, Tô Hạo nhắm mắt nghỉ ngơi căn bản không để ý tới cô ta.
Lúc xe đi được một nửa đường, bên tai Tô Ngưng Mi mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, hình như tiếng đó ở rất xa, người trên xe cũng không có gì là kinh sợ, hiển nhiên là không nghe thấy tiếng này rồi. Lúc này vẫn chưa vào bên trong thành, thần thức có thể dò xét, Tô Ngưng Mi sử dụng thần thức tra xét một chút, sắc mặt thay đổi, xoay người gõ vào cửa xe một cái, Tiêu Linh Vũ lập tức mở cửa sổ nhỏ ở phía sau xe ra, nhìn thấy là Tô Ngưng Mi, hỏi "Sao vậy?"
Tô Ngưng Mi nhanh chóng nói: "Dừng xe lại trước, tôi có việc bận phải làm, mọi người đi trước đi, tôi có xe có thể đuổi theo sau."
Tiêu Linh Vũ lập tức bảo lái xe dừng lại, Tô Ngưng Mi liền lôi kéo Tô Hạo nhảy xuống xe, Tô Hạo không hiểu có việc gì, hỏi "Em họ, em làm cái gì vậy?"
Nhìn thấy hai người xuống xe, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt và Mục Tiểu Nghiên cũng cùng một lúc nhảy xuống xe, Tô Ngưng Mi vừa vội vàng chạy về phía trước, vừa nói: "Chu Dao ở phía trước!"

Sắc mặt Tô Hạo thay đổi, "Em họ, xảy ra chuyện gì?"
Tô Ngưng Mi vội vàng giải thích: "Mới vừa rồi ở trong xe em nghe thấy tiếng đánh nhau ở một chỗ rất xa, em dùng thần thức dò xét, phát hiện là Chu Dao, gặp phải thú biến dị. . . . . ." Nói xong, chạy nhanh về phía đó, Tô Hạo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Mục Tiểu Nghiên theo sát phía sau.
Tiêu Linh Vũ đứng tại chỗ nhìn một lúc, bảo mấy chiếc xe đằng trước vào thành trước còn chiếc xe này đứng tại chỗ này chờ.
Không lâu sau, bọn người Tô Hạo cũng nghe thấy có tiếng đánh nhau, càng ngày càng gần, là một chỗ gần phía sau đồi. Mấy người chạy đến phía sau đồi thì nhìn thấy có bốn người vây quanh công kích chó biến dị, những người này cũng rất nhếch nhác, còn có một người ngã trên đất. Chung quanh quá tối, bọn họ cũng nhìn không rõ. Đến lúc đi vào, thừa dịp lúc có ánh trăng mọi người nhìn rõ, cô gái ngã trên đất là Chu Dao, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, vết thương ở bụng là vết thương trí mạng nhất, rất sâu, máu đã chảy đầy đất. Vẻ mặt Tô Hạo thay đổi, tay cũng có chút run rẩy, muốn quay đầu gọi Tiểu Nghiên tới giúp thì Mục Tiểu Nghiên đã đứng ở bên cạnh cô rồi, đưa tay đặt lên vết thương ở trên bụng của Chu Dao.
Tô Ngưng Mi và Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đã gia nhập chiến đấu, con chó biến dị này cũng chỉ có cấp bốn, có bốn người giúp một tay, rất nhanh đã giải quyết xong, Tô Ngưng Mi tiến lên lấy tinh hạch của con chó, lúc này mới quay đầu nhìn về phía mấy người, mấy người này trong đó có Chu Dương. Mới vừa rồi khi Chu Dương nhìn thấy Tô Ngưng Mi thì rất kích động, hiện tại cũng không muốn để ý cái gì nữa, tiến lên định cầm hai tay của Tô Ngưng Mi, nhưng bị Tô Ngưng Mi nghiêng người tránh được, nhìn Chu Dương cười, "Anh Chu, đã lâu không gặp."
Chu Dương kích động nói: "Tiểu Mi, là em, không ngờ còn có thể nhìn thấy em. . . . . ."
Tô Ngưng Mi cười, cầm tinh hạch đi đến bên cạnh Chu Dao, lẳng lặng nhìn Mục Tiểu Nghiên trị thương cho Chu Dao, Chu Dương cũng thu lại nụ cười đi tới bên cạnh Mục Tiểu Nghiên, nhìn năng lực chữa thương của Mục Tiểu Nghiên không khỏi kinh ngạc mặc dù anh đã sớm biết, đến những người khác cũng ngạc nhiên nhìn vết thương của Chu Dao từ từ khép lại, ánh mắt nhìn về phía Mục Tiểu Nghiên vừa vui mừng vừa sợ hãi. Một cô gái trong đó kéo quần áo của Chu Dương, nói: "Anh Dương, mấy vị này là?" Mặc dù cô ta hỏi chính là mấy vị, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi.
Chu Dương xoay người giới thiệu với bạn học: "Mấy vị này đều là bạn bè ở căn cứ thành G của tôi, vị này là Tô Ngưng Mi, vị này là Tô Hạo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Mục Tiểu Nghiên. . . . . ." Anh lần lượt giới thiệu từng người một, lại giới thiệu mấy vị đồng học ở bên cạnh mình với Tô Ngưng Mi, "Tiểu Mi, mấy vị này đều là bạn bè của tôi và Dao Dao ở Bắc Kinh, vị này là Dương Lỵ, Cao Lâm, Khúc Hải, ngày thường chúng tôi tạo thành đội đi săn thú, không nghĩ tới hôm nay gặp phải chó biến dị cấp bốn, nếu không gặp em sợ là chúng tôi phải chết ở đây."
Mấy người bọn họ đều là Dị Năng giả cấp ba, thú biến dị cấp bốn đủ khả năng lấy mạng bọn họ, cho nên mấy người bạn học thấy Tô Ngưng Mi lấy tinh hạch cũng không nói thêm gì, nếu không phải là người nhà giúp một tay, nói không chừng ngay cả mạng bọn họ cũng không còn.
Chu Dao bị thương nặng, Mục Tiểu Nghiên cần một thời gian dài mới có thể giúp Chu Dao chữa khỏi vết thương trên cơ thể, lúc này Chu Dao mới tỉnh lại, nhìn thấy Tô Ngưng Mi thì sững sờ, cuối cùng kích động gương mặt đỏ lên, giùng giằng đứng lên khỏi mặt đất ôm lấy Tô Ngưng Mi, "Chị Tiểu Mi, ô ô ô, còn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại mọi người. . . . . ."
Tô Ngưng Mi vỗ vỗ lưng của cô, cười nói: "Tốt lắm, không phải là gặp được rồi sao, nhìn xem một chút phía sau em là ai."
Lúc này Chu Dao mới xoay người nhìn về phía sau, nhìn thấy thân hình khôi ngô cao lớn của Tô Hạo, Chu Dao cũng chịu không nổi nữa, khóc lao vào trong ngực Tô hạo, "Anh Tô. . . . . ."
Tô Hạo vỗ lưng Chu Dao, ngón tay cũng có chút run rẩy, giống như đánh mất bảo bối, "Tốt lắm, tốt lắm, về sau chúng ta cũng sẽ không tách ra, đừng khóc."
Mấy bạn học của Chu Dương nhìn thi thể của con chó trên mặt đất, hỏi "Tô tiểu thư, con chó hoang này cô có cần không?"
Tô Ngưng Mi lắc đầu, mấy bạn học kia có chút vui mừng, hôm nay không chỉ có nhặt được mạng về, mà còn được một con mồi lớn như vậy, đủ để bọn họ ăn được một thời gian, sau đó cô gái kia vung tay lên, con chó hoang khổng lồ kia biến mất.
Lúc này mấy người mới đi về phía đường lớn, từ trong lời nói của Chu Dương và Chu Dao Tô Ngưng Mi biết được, ban đầu lúc bị thất lạc ở căn cứ thành phố G, bọn họ may mắn chạy ra ngoài, sau đó cũng đến rất nhiều căn cứ và thành phố, bên cạnh luôn có mấy người bạn học này, nửa năm trước bọn họ mới đến Bắc Kinh nhưng bọn họ không vào quân đội, ở Bắc Kinh thuê phòng, sau đó đều dựa vào săn bắt thú ở khu huyện chung quanh Bắc Kinh và trong núi mà sống, hằng ngày cũng không lo lắng, chỉ là hôm nay gặp xui xẻo, gặp đúng ngay chó hoang biến dị cấp bốn.
Mấy người cười cười nói nói, ánh mắt Chu Dương luôn nhìn theo Tô Ngưng Mi, cô gái được gọi là Dương Lỵ ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Chu Dương, những điều này bất kỳ kẻ nào cũng có thể nhìn ra. Chu Dương vẫn không nhịn được hỏi "Tiểu Mi, Liên Cẩn Viên đâu rồi? Anh ta không ở bên cạnh em sao?"
Tô Ngưng Mi cười nói: "Anh ấy ở nhà tu luyện."
Chu Dương ồ một tiếng, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn phải nhịn không được, do dự nói: "Các người. . . . . ." Không đợi anh hỏi tiếp, Tô Ngưng Mi đã cười nói: "Tôi đã kết hôn với Cẩn Viên rồi, tiệc rượu cũng tổ chức rồi, đáng tiếc khi đó anh Chu và Dao Dao không có ở đó."
Cuối cùng sắc mặt Chu Dương chuyển sang trắng bệch, lúc đó Dương Lỵ ở phía sau anh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngưng Mi cũng hoà hoãn một chút. Không bao lâu mấy người đã đi đến đường chính, lúc này mọi người mới phát hiện ra, xe tải còn chưa đi, nhưng chỉ còn lại một chiếc, Tiêu Linh Vũ đang tựa vào xe đứng một bên chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ trở lại cũng thở ra. Tiêu Linh Vũ không quen biết Chu Dao với Chu Dương, Tô Ngưng Mi giới thiệu hai bên làm quen với nhau. Lúc này mọi người mới lên xe đi về thành phố Bắc Kinh.
Lúc lên xe Tô Ngưng Mi phát hiện người của Thủy gia vẫn chưa đi, Tô Ngưng Mi nhìn về phía họ gật đầu một cái rồi tìm vị trí ngồi xuống, mấy người còn lại cũng ngồi xuống theo. Thủy Vân nhìn Tô Hạo ôm Chu Dao, cắn môi, mắt cũng có chút đỏ, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Dao và Tô Hạo một cái.
Tô Hạo và Chu Dao vẫn chưa phát hiện ra, hai người vẫn ôm nhau thân mật nói chuyện riêng tư, cuối cùng Thủy Vân không chịu đựng được, cười nhạo nói: "Anh Tô, anh cũng thật là đa tình, vừa rồi nói anh đã có người trong lòng mà bây giờ lại âu yếm ôm người khác."
Tô Hạo cũng không tức giận, cười nói: "Thủy nhị tiểu thư hiểu lầm, người trong lòng mà tôi nói chính là người này, lại nói thật là đúng dịp, tôi với Dao Dao thất lạc hơn hai năm, thế nhưng lần này ra khỏi thành lại gặp nhau."
Thủy Vân sững sờ, cuối cùng hừ một tiếng quay đầu không để ý Tô Hạo.
Xe đi được một canh giờ thì đến chỗ thu lệ phí ở trong thành, đầu tiên là làm kiểm tra, không có mang theo vi khuẩn (virus),lúc này mọi người mới được cho vào thành. Xe tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu Dương Lỵ kéo cánh tay Chu Dương, "Anh Dương, chúng ta rất nhanh sẽ về nhà, nếu đi nữa sẽ đi qua mất hay chúng ta xuống xe ở chỗ này đi."
Chu Dương nhìn Tô Ngưng Mi một cái, muốn nói lại thôi. Tô Ngưng Mi cũng nghe thấy lời nói của Dương Lỵ, nhìn Chu Dương cười nói: "Anh Chu, nếu sắp đến nơi rồi thì tạm biệt, nhưng mà khẳng định Chu Dao rất nhớ nhung anh trai, để cho Chu Dao ở nhà chúng tôi vài ngày được không? Mặt khác có thể thương lượng chuyện hôn sự của bọn họ với ông ngoại và bà ngoại." Hai người ở trong thời gian mạt thế có thể chờ đợi đối phương, nếu hai người đủ sự rung động thì sau đó có thể thuận nước đẩy thuyền.
Chu Dương hơi thất vọng, nhưng mà cũng không nói nhiều chỉ gật đầu một cái. Tiếp đó Tô Ngưng Mi bảo Tiêu Linh Vũ dừng xe, Chu Dương, Dương Lỵ, Cao Lâm, Khúc Hải xuống xe.
Tiêu Linh Vũ và người Thủy gia ở chung một khu, xe lái đến khu ba nhóm người Tô Ngưng Mi cũng xuống xe, sau đó lái xe quay trở lại trang viên. Lúc trở về là hơn nửa đêm, Tô Ngưng Mi sắp xếp phòng ở cho Chu Dao, ngày hôm sau mọi người nhìn thấy Chu Dao thì rất vui mừng, ông ngoại và bà ngoại biết tâm tư của hai đứa trẻ, ngày đó liền thương lượng hôn sự của hai người, định một tháng sau cử hành hôn lễ, trong thời gian này thì đi lĩnh chứng. Khác với Hàn Bảo và Tưởng Nhật, mặc dù Tô Vũ và Tưởng Nguyệt lĩnh giấy chứng nhận nhưng không tổ chức hôn lễ, cho nên lần này ba cặp người này định tính toán cùng nhau tổ chức một hôn lễ.
Nhìn mọi người thương lượng cũng không có gì đặc biệt, Tô Ngưng Mi lấy viên tinh hạch cấp năm có được ngày hôm qua đưa cho Tô Hạo, tinh hạch cấp bốn cho Chu Dao. Lần trước tiền mà Tô Ngưng Mi đấu giá Tụ Linh Đan đã chuyển vào thẻ nên Tô Ngưng Mi đưa thẻ cho nhóm người Chu Dao, để cho bọn họ chuẩn bị hôn lễ, mấy cô gái trong nhà, Tô Vũ, Hàn Bảo, Chu Dao, Lục Yên, Tiểu Nghiên cũng rất hợp ý, mấy cô gái cầm túi cùng nhau đi dạo phố mua đồ, Tô Ngưng Mi không đi. Cô đang có hứng thú luyện đan, không làm gì liền bắt đầu luyện đan.
Mỗi ngày đều ở bên trong không gian luyện đan, Tô Ngưng Mi rút chút thời gian đi ra ngoài một chút, phát hiện trong nhà có rất nhiều đồ đạc, các cô gái mua đều là những vật cần thiết cho hôn lễ, mấy cô gái ngồi ở trên ghế sa lon ríu rít, ngày thường Lục Yên nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng nay vẻ mặt cô có chút vui sướng nói chuyện hăng say với mấy cô gái. Tô Ngưng Mi ngồi nói chuyện với bọn họ một lúc, đang muốn quay trở lại không gian thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Ngưng Mi đi ra ngoài nhìn thấy người ngoài cửa thì có chút ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng nghênh đón, mở cửa chính ra, cười nói: "Cha, mẹ, tại sao mọi người đến đây?" Người đến chính là cha và mẹ cô.
Mẹ nở nụ cười rực rỡ kéo cánh tay ba đi vào, "Mẹ với ba con có chút nhớ các con, cho nên ghé thăm con một chút."
Tô Ngưng Mi vội vàng mời ba mẹ vào trong phòng, có chút xấu hổ nói: "Cẩn Viên đang tu luyện nên không thể ra gặp ba mẹ rồi."
Mẹ Liên cười nói: "Không sao, chúng ta đến đây để thăm con, không muốn nhìn thấy thằng nhóc thối tha đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.