Edit+Beta: Thủy Nguyệt Lam Thiên 
Tô Ngưng Mi trừng khẩu ngốc, nhảy uỵch lên giừơng,“Ai cho anh vào đây, anh vào bằng cách nào?” Cửa rõ ràng đã khóa trái, hắn vào bằng cách nào. 
Liên Cẩn Viên Aha một tiếng, nhìn lướt qua cửa gỗ châm chọc, đi nhanh về phía Tô Ngưng Mi,“Với tôi mà nói cái cửa này chỉ là vật bài trí.” 
Tô Ngưng Mi thấy hắn đã đi tới, lại nhảy uỵch xuống giường, giày cũng không kịp xỏ đã chạy vội ra bên ngoài. Liên Cẩn Viên tay to chụp tới, cô đã bị chặn ngang lao vào lòng Liên Cẩn Viên, sau đó bị nam nhân khí thế cường hãn trước mắt áp trên giường, Liên Cẩn Viên nhíu mày,“Em chạy a, tiếp tục chạy a, xem xem tôi có thể bắt em trở về hay không.” 
Tô Ngưng Mi bị hắn áp ở trên giường, nghiêng đầu tránh thoát hơi thở hắn phun ra, kêu rên nói:“Tôi không chạy là được, tôi muốn nghỉ ngơi, anh tới làm cái gì.” 
“Giả ngu hả?” Liên Cẩn Viên cúi đầu cắn một ngụm ở bên má cô,“Chẳng lẽ em quên vừa rồi em đã nói gì? Không phải buổi tối tiếp tục sao?” 
Tô Ngưng Mi dùng tay áo lau mặt lung tung, cười nịnh nọt với hắn,“Tôi nói là tối nay, không phải buổi tối...... Lại nói nếu là buổi tối cũng có thể là buổi tối ngày mai, buổi tối ngày sau, không nhất định phải là tối hôm nay.” (Lam: chị lại cãi cùn đấy) 
Liên Cẩn Viên hừ một tiếng, lười chơi chữ cùng cô, thuận thế một chút, sức nặng cả người đều áp trên người Tô Ngưng Mi. Chọc Tô Ngưng Mi kêu rên một tiếng, dùng sức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-tu-chan-ky/755245/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.