Nửa đêm còn lại bình an vô sự, chung quanh được vảy chất lỏng khiến thú biến dị cấp thấp không dám tới gần, thú biến dị cão cấp cũng không phải cải trắng tùy ý có thể thấy được. Nửa đêm sau này, ánh mắt Vu Hạo Tĩnh luôn luôn dõi theo Trình Dung đang tựa vào trong lòng Trâu Bái. Ánh mắt Khang Tiểu Tĩnh lại luôn luôn dõi theo Vu Hạo Tĩnh sắc mặt âm trầm.
Sắc trời vừa sáng, Tư Huy liền gọi tất cả mọi người dậy, làm chút thức ăn nóng, sau lại dập tắt đống lửa, Tư Huy mới nói: "Tốt lắm, hiện tại mọi người tiếp tục khởi hành, phải tùy thời chú ý tình huống bốn phía."
Mọi người tiếp tục chạy đi, mùa đông ngọn núi khắp nơi đều là cành, lá cây khô, bị dẫm nát dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Mỗi người đều nâng cao tinh thần tập trung cao độ, tiếp tục đi về phía ngọn núi, càng đi vào sâu, cây cối lại càng cao lớn, cũng càng dày đặc, mọi người hành động càng thêm cẩn thận. Kết quả đi hết một ngày vẫn không gặp hai con sói biến dị kia, chỉ gặp mấy con thú biến dị cấp một, cùng một con thú biến dị cấp hai và hai thi thể còn khung xương, hẳn là dị năng giả trong căn cứ đến ngọn núi săn thú.
Lại qua một đêm ở trong núi, một ngày một đêm này Trình Dung đều không chút để ý tới Vu Hạo Tĩnh, Vu Hạo Tĩnh vốn định tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Trình Dung, nề hà Khang Tiểu Tĩnh luôn một bộ hai mắt đẫm lệ rưng rưng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-tu-chan-ky/755240/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.