Lúc ánh mắt của thiếu niên chạm đến bức hoạ kia, trong tròng mắt xẹt qua vài tia sáng vui thích, tuy rằng trong chốc lát liền biến mất, nhưng Thiên Tầm vẫn bắt được anh đang nhìn kỹ.
Tư Lê không mở miệng nói chuyện, đôi mắt phượng hơi hơi nheo lại, tiêu điểm trong ánh mắt hoàn toàn đặt trên bức tranh kia, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới, khoé miệng hắn khe khẽ nhếch lên độ cung, vừa đúng là ý cười vui vẻ.
"Tư Lê."
"Em tên là Thiên Tầm."
"Nếu có một ngày, đôi mắt của anh bắt đầu có bóng dáng của em."
"Như vậy, xin thử một lần gọi tên của em, Thiên Tầm."
...
Trong nháy mắt, Thiên Tầm tiến vào Tư gia đã nửa tháng. Mười mấy ngày tới, ngày qua ngày cô làm đủ loại bữa sáng thú vị lại tinh xảo cho Tư Lê, Tư Lê vào phòng ngủ, phòng ăn hai giờ một dạng sinh hoạt, cô đều sẽ an tĩnh mà làm bạn bên người hắn.
Thỉnh thoảng nổi lên hứng thú sẽ làm cô nhịn không được đi trêu · chọc đối phương, mặc dù biết đối phương sẽ không có phản ứng gì, cô cũng vui không biết mệt như cũ.
Tư lão gia tử biết Thiên Tầm tinh tế tỉ mỉ chăm sóc cháu của mình như thế nào từ quản gia Nguỵ, sau đó Tư Lê lại có vài phần biến hoá vi diệu, vẻ buồn rầu trên mặt nhiều năm cũng không khỏi có ý cười.
Mặc dù ông biết khả năng Tư Lê khôi phục bình thường rất thấp.
Nhưng tóm lại, có người bên cạnh hắn.
Tư lão gia tử suy tư thật lâu, trong lòng âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nu-phu-tay-khong-huy-di-cp/36165/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.