🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Nhiễm nhìn thấy Kỷ Mân.

Không biết là vì nguyên nhân gì, hễ nhắc tới vị chủ nhân trẻ tuổi của nhà họ Kỷ là ai nấy đều giữ kín như bưng.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn chằm chằm người đàn ông trên xe lăn, tiếc nuối bình luận trong lòng ---

Buồn thay là một kẻ tàn phế.

Lần đầu gặp mặt, Thẩm Tinh Nhiễm cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho Kỷ Mân.

Nếu để xảy ra bê bối trong bữa tiệc này...

Không biết liệu có liên lụy tới nhà họ Thẩm không, thậm chí là chính nó.

Nhưng mà không có cơ hội nào tốt hơn bây giờ.

Nếu Lục Nhiên nhục nhã trước mặt Kỷ Mân, với tính cách coi trọng mặt mũi của Thẩm Hồng Nguyên, về sau chắc chắn sẽ không cho thằng đó trở lại nhà họ Thẩm.

Thế thì nó sẽ vĩnh viễn là "Thẩm Tinh Nhiễm" của nhà họ Thẩm.

Do dự vài phút, ánh mắt nó dần trở nên cương quyết.

Trương Lân cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn ra.

Diện tích lầu một của biệt thự nhà họ Thẩm rất lớn, vừa vào cửa là một cái sảnh khiêu vũ rộng mở, hai bên là phòng khách với phòng ăn. Một cái hành lang hình khuyên vây quanh mặt sau của biệt thự, phòng của người hầu được sắp xếp dọc theo đó.

Trương Lân lần theo hành lang vào trong.

Đèn ở đây không sáng như ngoài sảnh, cửa sổ để lại những cái bóng.

Hoàng hôn đã sắp tắt, vào tới hành lang là những vệt sáng cuối cùng cũng biến mất.

Trương Lân khó tránh khỏi nhớ tới ngày hôm đó nhìn thấy Lục Nhiên trong căn phòng ở quán bar.

Gã ngồi trên ghế sô pha, thiếu niên quỳ một chân nhặt chìa khóa dưới đất.

Ngón tay lần mò từ dưới chân gã tới gầm bàn trà, nhưng mãi chẳng sờ được gì.

Thế là ngước lên nhìn gã.

Mãi cho đến hôm nay, chỉ cần nhớ tới cảnh tượng khi đó, Trương Lân vẫn không kìm lòng được mà rung rinh.

Nhưng chỉ vẻn vẹn là "rung rinh".

Bởi nghĩ tới chuyện xảy ra tiếp theo...

Gã cúi đầu nhìn xuống, lại đau đớn ngẩng lên.

Nhìn cánh cửa trước mặt mình, gã căng thẳng vô cùng.

"Không sao đâu Trương Lân!" Cậu Trương tự động viên bản thân: "Chỉ là chướng ngại trong lòng thôi, qua hôm nay, mày sẽ là Trương Lân tuyệt vời của ngày xưa!"

Đúng, tất cả vì tương lai sau này.

Dù cho hôm nay uống thuốc thì cũng không có nghĩa là bản thân không được.

Làm xong đủ loại chuẩn bị tâm lý, Trương Lân lấy ra một viên thuốc màu lam, nuốt xuống.

Gã nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, lấy ra chìa khóa mà Thẩm Tinh Nhiễm đưa, mở cửa phòng Lục Nhiên.

"Cách" một tiếng.

Cửa đã mở.

Trương Lân dồn hết dũng khí, dứt khoát đẩy cửa vào.

Gã còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng trong phòng, một cái thùng rác đã nện xuống.

"Bố mày chờ mày mãi!"

Lục Nhiên không nói nhiều, phang cả cái thùng rác vào đầu Trương Lân.

"Ơ này này này này..." Trương Lân không kịp chuẩn bị ăn cả cái thùng rác.

"Mày mày..." Gã vất vả hất ra cái thùng cùng với đống rác trên người: "Sao mày vẫn chưa ngủ?"

"Đúng rồi, sao tao vẫn chưa ngủ nhỉ? Hay là mày thử xem?"

Nói đoạn cậu bóp miệng gã, rót nốt nửa ly rượu còn lại.

Bên ngoài vẫn tiệc tùng náo nhiệt, chỉ là ai cũng ngấm ngầm theo dõi người đàn ông trên xe lăn.

"Nghe nói chân của hắn là do thằng con riêng làm..."

Có người không nhịn được thì thầm.

Chưa nói hết đã bị người bên cạnh bịt miệng: "Suỵt! Có biết mình đang nói cái gì không hả!"

Thẩm Hồng Nguyên buông bỏ mọi thứ, xun xoe theo sau Kỷ Mân bắt chuyện.

Mặc dù tính ông ta sĩ diện, giờ còn mắc chứng khủng hoảng tuổi trung niên, nhưng bản chất con buôn vẫn vậy, lúc cần hạ mình thì chưa bao giờ do dự.

Có điều sắc mặt của Kỷ Mân vẫn luôn hờ hững, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.

Vợ chồng nhà họ Trương cũng đi theo, họ sợ mối làm ăn này bị nhà họ Thẩm cướp.

Kỷ Mân tựa người vào lưng ghế, khuôn mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi.

Mặc cho chủ nhà họ Thẩm và vợ chồng giám đốc Trương không ngừng bắt chuyện, hắn vẫn khép hờ mắt, không có nhiều hứng thú. Thỉnh thoảng ừm một tiếng cho có, càng khiến tất cả liên tục suy đoán phân tích tâm tư hắn.

Lúc Thẩm Tinh Nhiễm đi tới thì hiện trường là như vậy.

Nó tươi cười bước tiếp, đi tới bên cạnh Thẩm Hồng Nguyên.

Thẩm Hồng Nguyên ngầm hiểu, lập tức kéo Thẩm Tinh Nhiễm tới giới thiệu: "Ngài Kỷ, đây là con trai út của tôi, Tinh Nhiễm."

Sau đó bảo Thẩm Tinh Nhiễm: "Con mau chào ngài Kỷ đi."

"Ngài Kỷ ạ, em thường xuyên nghe ba em nhắc tới ngài." Thẩm Tinh Nhiễm hoàn hảo khoác lên vẻ ngoan hiền bẽn lẽn.

Trước giờ khi nói câu này, người nghe sẽ cảm thấy là người nói đang khách sáo, hoặc cho rằng hai nhà rất thân thiết, dễ kéo dần khoảng cách.

Nhưng người đàn ông trên xe lăn lại nhấc mắt nhìn nó, hỏi thẳng: "Nhắc tôi cái gì?"

Nụ cười của Thẩm Tinh Nhiễm cứng lại, mắc kẹt, không biết phải nói gì, cũng không dám nói lung tung.

Sự lúng túng lan tràn.

Thẩm Hồng Nguyên dùng khuỷu tay huých Thẩm Tinh Nhiễm một cái, Kỷ Mân là người con có thể tùy tiện làm thân à!

Ông ta lập tức tươi cười hòa giải: "Mấy chuyện kinh doanh ấy mà."

Kỷ Mân cười khẩy, từ chối cho ý kiến.

Thẩm Hồng Nguyên nói xong cũng thấy hối hận.

Thủ đoạn của Kỷ Mân luôn rất tàn nhẫn, ai cũng kiêng kị, chưa kể hắn còn là người tàn phế.

Giờ ông ta tự thừa nhận là hay nói về hắn, chắc chắn không phải lời lẽ gì tốt đẹp.

Vợ chồng nhà họ Trương định nhân cơ hội xen vào đạp cho Thẩm Hồng Nguyên một cú, nhưng mới mở miệng đã nghe thấy Kỷ Mân bảo: "Tôi mệt rồi, muốn yên tĩnh một chút."

Nói xong hắn điều khiển xe lăn đi tới một góc khác.

Quản gia Trần đi theo, Kỷ Mân lại xua tay.

Bác đã hiểu, không tiến thêm, ở lại tiếp tục trò chuyện với người của hai nhà kia.

Kỷ Mân điều khiển xe lăn đi dọc theo hành lang, tới một nơi yên tĩnh hơn.

Hắn dừng xe trước một cái cửa sổ, nhìn mặt cỏ ngoài sân, thoáng thả lỏng đầu óc.

Lần này hắn đến nhà họ Thẩm cũng chẳng có mục đích gì.

Hay đúng hơn là, để mấy nhà kia cho rằng hắn có mục đích, chính là mục đích của Kỷ Mân.

Có điều buổi trưa hắn ở nước ngoài bàn hợp đồng với đối tác, chiều ngồi máy bay về, tối xuống máy bay chạy tới đây, đúng là có chút mệt mỏi, nên cũng không có kiên nhẫn đối phó với đám người Thẩm Hồng Nguyên.

Trong sân không có ai, trên bãi cỏ có một con chó vàng đang chơi bóng. Chân sau của nó khập khễnh, lại vẫn cố chấp đuổi theo quả bóng nhỏ.

Kỷ Mân nhìn một hồi, bỗng thấy con chó này khá quen.

Hắn muốn điều khiển xe lăn tới gần hơn, nhưng nhấn nút lại không thấy xe chạy.

Cúi đầu nhìn mới biết hết điện rồi.

Xe lăn này của hắn không có tay cầm để tự đẩy, Kỷ Mân đành phải gọi cho quản gia Trần.

Nhưng hắn mới rút điện thoại ra, căn phòng bên cạnh bỗng có một tiếng "bịch" trầm đục.

Kỷ Mân nhíu mày nhìn sang.

"Két".

Cửa phòng hé ra một chút, một cái đầu xù xù thò ra, đề phòng ngó trái ngó phải.

Thế là bốn mắt nhìn nhau.

Kỷ Mân giật mình.

Là đứa bé kia.

"Cậu..." Hắn định nói.

Lục Nhiên trố mắt, lập tức xông lên bịt miệng Kỷ Mân, sau đó lôi cả người lẫn xe lăn vào phòng mình.

Còn đóng cửa phòng cái sầm.

Đèn trong phòng không bật, tối om om.

Kỷ Mân bị người ta bịt miệng mũi, lúc bị lôi vào xe lăn cũng nghiêng ngả.

Không biết bánh xe lăn qua cái gì mà "lộp bộp" lắc lư mấy lần.

27 năm cuộc đời, trừ hồi bé bị bắt cóc thì Kỷ Mân chưa từng bị đối xử như vậy.

Mà cảnh tượng này có khác gì bắt cóc đâu.

Chẳng qua là lòng bàn tay đang bịt miệng hắn rất mềm, cánh tay dán lên gáy hắn, cách một lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được xương cốt cộm lên và bắp thịt yếu ớt.

Kỷ Mân là người tàn phế, nhưng chỉ dùng sức của hai cánh tay cũng đủ để hắn tránh thoát.

Huống hồ đi có vài bước ngắn ngủi mà thiếu niên sau lưng đã thở phù phù.

Thật đúng là chưa thấy "quân bắt cóc" nào có "tiền đồ" như vậy.

Đợi xe lăn dừng lại, "quân bắt cóc" ẩn trong bóng tối còn trách hắn: "Sao anh với xe lăn của anh nặng vậy?"

Kỷ Mân không đáp, hắn đang đợi Lục Nhiên bỏ tay xuống.

Hắn mím môi cảm nhận, nhíu mày hỏi thiếu niên: "Vừa rồi tay cậu chạm vào cái gì thế?"

"À, thùng rác!"

Lục Nhiên tiện tay bật đèn.

Kỷ Mân bị câu trả lời này làm buồn nôn mấy giây.

Nhưng rồi hắn mau chóng rút lại đánh giá Lục Nhiên là "quân bắt cóc không có tiền đồ" ban nãy.

Bởi vì khi nhìn xuống, hắn nhận ra vừa rồi xe lăn chèn qua cái gì.

Một con người.

Đang nằm trên đất, ngủ say như chết.

Lục Nhiên thì đưa lưng về phía hắn, hì hục lôi Trương Lân ra một góc khác.

Sau đó cậu ngẩng lên nhìn người đàn ông mặt mày nghiêm nghị đằng sau.

"Ngài Kỷ đúng không? Phiền ngài giữ im lặng một lúc được không?"

"Mặc dù ngài đã từng giúp tôi, tôi rất cảm kích, nhưng bây giờ tâm trạng tôi thật sự không tốt lắm, tôi không muốn ngài làm hỏng kế hoạch của tôi."

Kỷ Mân bình tĩnh nghe cậu nhóc này "uy hiếp".

Giờ trong phòng bật đèn sáng trưng, hắn mới phát hiện tuy người kia nằm trên đất, nhưng trạng thái hiện tại của thiếu niên đang đứng cũng không tốt lắm.

Tóc rối bời, trên người có vết đánh đập. Phần cúc cổ bị kéo bung cả ra, trên cổ vẫn còn vết ngón tay đỏ rực.

Đôi mắt đen lanh lợi đang khép hờ, không thấy được hình bóng phản chiếu bên trong.

Giây phút đó, Kỷ Mân bỗng nhớ đến lần đầu gặp Lục Nhiên.

Thiếu niên đứng trên đường cái, ôm trong lòng con chó bị xe đâm.

Thoạt nhìn thì gian manh lắm, cố gắng mồm mép với cái thằng con nhà giàu lái chiếc xe thể thao.

Nhưng tứ chi cứng ngắc đầy phòng bị, trong mắt ẩn giấu sự điên cuồng giống người sắp chết.

Kỷ Mân rủ mắt nhìn xuống, thấy được thằng con phá của nhà họ Trương.

Gã nằm sõng soài trên đất, thắt lưng đã cởi một nửa.

Hắn nhíu mày.

Hắn định dạy bảo cậu nhóc, khi gặp tình huống như vậy thì nên báo cảnh sát, chứ không phải là kéo người qua đường là hắn vào phòng để bịt miệng.

Nhưng sau đó hắn thấy Lục Nhiên ngồi xổm xuống, tiếp tục cởi quần của Trương Lân.

Đến cả Kỷ Mân cũng đơ ra khoảng chừng hai giây.

Hắn bắt đầu suy tư, rốt cuộc ai mới là người bị hại ở đây.

Sau vài giây chấn động, hắn mở miệng: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Cởi quần áo nè." Lục Nhiên bận rộn không hề ngẩng lên.

Kỷ Mân chẳng biết phải nói gì.

Tự dưng nghĩ tới một chuyện, hắn đỡ trán: "Sao lúc nào cậu cũng cởi quần áo thế."

Không phải là của bản thân thì là của người khác.

"Hả?" Lục Nhiên không nghe rõ, ngẩng lên nhìn hắn.

Trương Lân dù sao cũng là một thằng đàn ông trưởng thành, cũng không uống thuốc xổ như lần trước, nên trận hôm nay Lục Nhiên đánh khá là vất vả.

Cậu đi rút một tờ khăn ướt lau tay lau mặt rồi trở lại.

Nghĩ tới ban nãy mình bịt miệng người ta, thế là đưa cho Kỷ Mân một tờ khăn ướt.

Biết hắn chê bẩn còn tiện tay ném cho hắn một lọ cồn.

Kỷ Mân nhận đồ, lại nhìn Lục Nhiên.

Thiếu niên tiếp tục sự nghiệp, đã sắp lột sạch Trương Lân.

"..."

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?" Kỷ Mân hỏi.

"Không có gì, lột sạch nó rồi ném ra ngoài thôi." Lục Nhiên đáp.

Kỷ Mân tưởng tượng khung cảnh đó, cạn lời.

Hắn không có thời gian ở đây quậy phá cùng trẻ con, lấy di động định gọi điện.

Trước khi gọi, xuất phát từ mấy lần duyên phận, hắn quyết định khuyên một câu: "Ra ngoài gọi người đi, vậy tốt hơn là cậu xử lý một mình."

"Gọi người?" Lục Nhiên cười, quay lại nhìn hắn: "Gọi ai? Ai sẽ giúp tôi?"

Giọng điệu chứa đầy gai.

Kỷ Mân khựng lại, Lục Nhiên thấy thế tiếp tục công việc của mình.

Cậu bình thản nói: "Chẳng lẽ anh muốn tôi ra ngoài đó gào ầm lên cho tất cả mọi người biết Trương Lân muốn hiếp tôi à?"

Thiếu niên ngửa mặt nhìn Kỷ Mân.

Phần đuôi mắt vẫn mềm mại hướng xuống, trong con ngươi lại chỉ có cương quyết.

"Sau đó rồi sao? Ai sẽ giúp tôi? Thẩm Hồng Nguyên hay là Thẩm phu nhân? Hay anh cho rằng cha mẹ thằng này sẽ quản nó?"

Lục Nhiên đá Trương Lân một cái.

Trương Lân ngủ say lầm bầm một tiếng.

Kỷ Mân không biết chuyện trong nhà họ Thẩm, thế nên hắn không nói nữa.

Lục Nhiên bỗng nghĩ tới một chuyện thú vị, cậu quay lại đối mặt với Kỷ Mân, cười hỏi hắn: "Ngài Kỷ, nếu ngài muốn ngủ với tôi, ngài đoán xem ông cha đó của tôi liệu có tự tay đóng gói đưa tôi lên tận giường ngài không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.