Nhưng rồi tâm trạng gã nhanh chóng tốt hơn, vì gã cuối cùng cũng làm quen được với nam thần vườn trường - Thẩm Tinh Nhiễm.
Nam thần thật dịu dàng, không hổ là cậu ấm nhà quyền quý.
Biết tâm trạng gã gần đây không tốt, nam thần còn cố ý mời gã tới tham dự tiệc nhà họ Thẩm.
Đinh Duy nằm mơ cũng không ngờ mình lại có được cơ hội tốt vậy.
Có điều dạo này giáo sư để ý gã gắt gao, gã vừa muốn đi chơi vừa muốn tìm người làm thí nghiệm giúp mình để đẩy tiến độ.
Đinh Duy vẫn còn giận Lục Nhiên nên không tới tìm cậu.
Nhưng gã hỏi tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm, không ai đồng ý giúp.
Rơi vào đường cùng, Đinh Duy chỉ có thể về tìm Lục Nhiên.
Lục Nhiên đã làm xong thí nghiệm của giai đoạn này nên không mấy khi tới phòng thí nghiệm.
Đinh Duy khó khăn lắm mới tóm được cậu, vào ngay vấn đề: "Hai ngày nữa tao có việc, mày tới làm thí nghiệm giúp tao được không?"
"Không." Lục Nhiên quả quyết từ chối.
Đinh Duy không vui, lên giọng: "Mày không cần làm thí nghiệm nữa, cũng có bận cái gì đâu, tại sao không giúp tao?"
Lục Nhiên nhìn gã như thằng bại não: "Bởi vì tao còn phải làm thêm."
Không đi làm kiếm tiền thì mài đất ăn à.
Bà Thẩm có chịu cho cậu 1 tỷ đâu.
Đinh Duy nghẹn họng, sau đó phẩy tay: "Việc làm thêm mày kiếm lúc nào chẳng được, việc này của tao quan trọng hơn."
Lục Nhiên vô cảm nhìn gã chằm chằm.
"Đinh Duy, tại sao mày luôn cảm thấy việc của mày quan trọng hơn việc của tao? Tại sao tao luôn phải bỏ dở việc của mình, điều chỉnh lịch của mình để chiều theo mày?"
Đinh Duy bị hỏi cho á khẩu.
Trong lòng gã lại vẫn nghĩ, việc của tao đúng là quan trọng hơn mà. Ông đây được tham gia tiệc mừng thọ của cha nam thần đó, phải cần mấy ngày để chuẩn bị quà chứ.
Nhưng gã ngắc ngứ một hồi vẫn không nói được.
Thật ra lúc Thẩm Tinh Nhiễm mời gã còn cho gã thêm mấy thiệp mời, để gã rủ bạn bè bạn học tới chơi cùng cho vui.
Nhưng Đinh Duy không định mời Lục Nhiên.
"Đéo giúp thì thôi! Lại còn ra vẻ."
Trương Lân cũng chuẩn bị để tham dự tiệc mừng Thẩm Hồng Nguyên 50 tuổi.
Tiệc mừng thọ tổ chức ở biệt thự nhà họ Thẩm, cả ba người nhà họ Trương đều có mặt.
Nhà họ Trương và nhà họ Thẩm ngang nhau về cấp bậc, thường cạnh tranh về phương diện làm ăn, nhưng dù sao cũng phải cho nhau sĩ diện.
Trương Lân không dẫn Lâm Y tới.
Thật ra gã cũng chẳng thích Lâm Y, gã thích kiểu ngoan hiền như Thẩm Tinh Nhiễm hơn. Nhưng nhà họ Trương đang nhắm một kĩ thuật mà nhà họ Lâm sở hữu, Trương Lân chỉ đành bấm bụng.
"Hiếm lắm mới có dịp ra ngoài, con đi quanh dạo chơi giải sầu đi." Trương phu nhân lo âu nhìn Trương Lân.
Con trai của bà không biết dạo này bị làm sao, luôn ỉu xìu ủ rũ. Mấy hôm nay thái độ tự dưng thay đổi, bắt đầu bừng bừng hứng thú chuẩn bị tham gia tiệc nhà họ Thẩm.
Trạng thái của Trương Lân hôm nay đúng là rất tốt.
Bởi vì gã muốn ở nhà họ Thẩm, ở trong bữa tiệc này, lật lại một ván cho mình, rửa sạch nỗi nhục hôm đó.
Chỉ là một thằng con riêng thôi, gã còn không chơi lại?
Trương Lân tràn trề tự tin, đung đưa chén rượu đi tìm Thẩm Tinh Nhiễm.
Lúc đi ngang qua bàn thức ăn, một đứa nhỏ cầm đĩa chạy qua người gã. Trương Lân theo bản năng nhìn xuống.
Trong cái đĩa trắng thằng bé cầm là một món tráng miệng có hình hamster.
Bữa tiệc này nhà họ Thẩm bỏ ra rất nhiều công sức, đồ ngọt được làm rất tinh xảo, pudding được làm thành hình một con hamster đuôi ngắn màu vàng trắng, giống y như thật.
Mà khẩu vị của thằng bé này rất kì, nó đổ một đống sốt cà chua ở bên cạnh hamster.
Thằng bé chạy qua chạy lại, sốt cà chua chảy khắp nơi, dính vào bụng "hamster", mắt, miệng...
Trương Lân: "..."
Gã lập tức xoay người, cố dằn cơn buồn nôn, nhanh chóng rời khỏi khu đồ ngọt.
Mới đi được mấy bước, Trương Lân lại thấy một cái bát, bên trong là một thứ rắn rắn màu nâu đen đang quậy chung với chất lỏng sền sệt màu vàng, mặt lập tức tái xanh.
Gã không nhịn được, giơ tay bắt một phục vụ đi ngang qua, nghiêm giọng hỏi: "Cái quái gì đây? Sao lại có thể để thứ này trên bàn?"
Người phục vụ chả hiểu mô tê gì, giải thích: "Thưa ngài, đây là salad với sô cô la và tương chanh."
Trương Lân hậm hực rụt tay về.
Vẻ ngạo nghễ muốn tìm về mặt mũi đã dần biến mất, chuyển sang bỏ cuộc giữa chừng.
Gã ngẩng lên, ánh mắt vừa hay lia vào trong góc.
Một thiếu niên mặc đồ ở nhà, lẳng lặng ngồi ăn cũng đang nhìn về phía gã, còn nhếch miệng nở nụ cười rất thân thiện.
Trương Lân rùng mình, vô thức lùi lại một bước.
Gã cảm giác từ dạ dày đến cơ vòng* đều đang run rẩy.
*Cho ai không biết thì nó là cơ vòng hậu môn, hay gọi thân thương hơn là van đít =))))))
Hay là hôm nay thôi không làm nữa, Trương Lân thầm nghĩ.
"Anh Lân?"
Sau lưng chợt vang lên giọng Thẩm Tinh Nhiễm.
Trương Lân nghĩ tới những phát biểu hào hùng của mình trên Wechat, chỉ có thể cứng rắn xoay người.
Thẩm Tinh Nhiễm đang rất lo lắng nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói:
"Anh Lân, hay là thôi hôm nay đừng..."
"Mặc dù anh ấy không biết điều dám gây sự với anh, nhưng dù gì hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của cha em..."
"Anh Lân coi như bỏ qua cho anh ấy được không, mọi người cũng sẽ không nghĩ gì đâu."
Vốn dĩ Trương Lân tính thuận nước đẩy thuyền, mượn lừa xuống núi, nghe theo "khuyên nhủ" của Thẩm Tinh Nhiễm mà từ bỏ kế hoạch hôm nay.
Nhưng nó nói ba câu kia xong, lửa giận của Trương Lân cháy lại.
Hôm nay gã mà buông tha cho Lục Nhiên thì sau này gã còn làm người được không?
"Em yên tâm." Trương Lân lạnh lùng nói: "Anh sẽ không phá bữa tiệc của chú Thẩm. Nhưng em muốn anh tha cho thằng đó hả, không có cửa."
Thẩm Tinh Nhiễm âm thầm nhếch mép.
"Khuyên can" Trương Lân xong, nó thong thả đi tới cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.
Thấy được người mình đang chờ, nó lập tức nở nụ cười ấm áp, giơ tay vẫy vẫy.
"Oa! Nam thần đón tụi mình kìa!"
Đinh Duy vừa xuống xe đã thấy Thẩm Tinh Nhiễm ở đằng xa vẫy tay với mình. Phía sau gã là mấy sinh viên cùng chuyên ngành, họ thấy cậu ấm nhà họ Thẩm nhiệt tình như vậy đều có phần luống cuống.
"Nam thần tốt tính vậy ư?"
"Tất nhiên rồi." Đinh Duy tỏ vẻ như mình rất thân quen với Thẩm Tinh Nhiễm: "Không thì sao cậu ấy lại cho tao nhiều thiệp mời như vậy?"
Đám sinh viên tới gần biệt thự nhà, thấy quanh đây đỗ toàn xe sang thì không khỏi líu lưỡi. Bao gồm cả Đinh Duy, tất cả chỉ là sinh viên năm nhất bình thường, đã bao giờ thấy cái gì hoành tráng như vậy.
Có các loại bố trí này hỗ trợ, khiến Thẩm Tinh Nhiễm ở cửa sổ sát đất vẫy họ như một vị thần không thể chạm tới.
Đinh Duy nỗ lực tỏ ra bình tĩnh, đưa thiếp mời xong đi vào biệt thự.
Thẩm Tinh Nhiễm lập tức ra đón, cười nói: "Chờ mọi người mãi, mau vào trong đi!"
Nói rồi nó còn thân mật kéo Đinh Duy tới giới thiệu cho Thẩm phu nhân: "Mẹ, bọn họ đều là bạn học của con, tới đây chúc mừng sinh nhật ba đó!"
Thẩm phu nhân khi ở ngoài thì luôn dịu dàng, tươi cười trò chuyện đôi câu với đám sinh viên.
Thẩm Tinh Nhiễm tủm tỉm, ánh mắt lại vượt qua Đinh Duy, nhìn mấy người sau lưng gã.
Cộng lại tầm 7-8 người, đủ rồi.
Nó đưa ly rượu trái cây cho Đinh Duy, mắt lại liếc về Trương Lân ở đằng xa, cùng với Lục Nhiên đang cặm cụi ăn trong góc.
Con ngươi dần trở nên lạnh lẽo.
Lục Nhiên, mày thích ở bên ngoài kể chuyện xưa mà đúng không?
Muốn lộ mặt trong giới thượng lưu mà đúng không?
Tao sẽ cho mày cơ hội đó.
Tiện thể làm mày mất hết thể diện ở trường luôn.
Thẩm Tinh Nhiễm đi ra cửa đón khách, đám Đinh Duy thì vào trong sảnh, không nhịn được nhìn quanh.
"Ê Đinh Duy, tưởng mày chơi thân với Lục Nhiên mà, sao không rủ nó đi nữa?" Một người bỗng hỏi.
"Người ta bận chết mẹ, làm thêm bục mặt kìa, rủ cái gì?" Đinh Duy móc mỉa.
Giây phút nhìn thấy bữa tiệc này, nội tâm Đinh Duy đã bắt đầu sung sướng.
Lục Nhiên không biết nó đã bỏ lỡ cái gì, nếu nó chịu làm thí nghiệm giúp mình thì có khi hôm nay mình đã cho nó một thiệp mời.
Xuất phát từ cơn giận với Lục Nhiên, mấy người gã rủ hôm nay đều là nhóm người không thích Lục Nhiên.
Lục Nhiên cả ngày vội vàng làm thêm, không bao giờ tham gia mấy hoạt động tập thể. Nhưng mà thành tích lại luôn đứng hàng đầu, còn rất được các thầy cô quý mến. Thế nên trong khoa có rất nhiều người ngứa mắt cậu.
Đinh Duy nghĩ có khi Lục Nhiên chỉ có mỗi gã là bạn, lại còn không biết trân trọng.
Đi dạo quanh một hồi, Đinh Duy gọi đám kia lại, mọi người cùng đi tìm xem chỗ nào nổi để chụp chung một tấm.
Cả lũ cầm điện thoại chỉnh góc mãi, Đinh Duy nỗ lực chụp cho hết cái tháp champagne sau lưng.
Gã đang định nhấn nút, tự dưng thấy góc màn hình xuất hiện một bóng người, hết sức mờ nhạt, nhưng cực kì quen thuộc.
Đinh Duy sửng sốt, gã quay đầu lại, thấy cái người vốn phải vất vả lăn lộn kiếm tiền, chỉ có thể ngồi xem vòng bạn bè của gã chảy nước mắt - Lục Nhiên, đang ngồi một mình một bàn, cầm đĩa ăn bánh gatô.
"Mày, sao mày lại ở đây?" Đinh Duy sững sờ.
Lục Nhiên ngẩng lên cười với gã: "Tao làm thêm ở đây."
Hai chữ "làm thêm" còn nhấn nhá khiến Đinh Duy xanh cả mặt.
Hiển nhiên Lục Nhiên nghe được cái câu móc mỉa ban nãy của gã.
Mấy người kia thì không ngờ Lục Nhiên xuất hiện, tất cả đờ ra.
Mà khiến người ta giật mình nhất là, trong bữa tiệc này, người tới không phú thì quý, ai cũng mặc trang phục dạ hội sang trọng. Không thì cũng là người phục vụ mặc áo đuôi tôm tay bưng khay rượu đi tới đi lui.
Đến cả đám bọn họ, để tránh lạc loài đều đi mượn lễ phục, không vừa cũng phải cố tròng vào.
Nhưng Lục Nhiên...
Cậu vẫn còn mặc cái áo hoodie giặt nhiều tới nỗi phần mép trắng bệch, nửa người dưới thì mặc cái quần dài màu xám được nhuộm từ màu i ốt rẻ tiền.
Chân thì đi dép lê bông?
Trang phục này, tư thế ngồi ăn nghênh ngang này, thế mà còn giống chủ nhà họ Thẩm hơn cả Thẩm Tinh Nhiễm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]