Edit: Ry
Sau hai tiếng vang dội là một hồi tĩnh lặng.
Mẹ Thẩm ngả người ra sau, khiếp sợ nhìn Lục Nhiên, bờ môi tô son xinh xảo há to đầy khiếm nhã, tiếng hét nghẹn ở cổ họng.
Thẩm Tinh Nhiễm vẫn còn bị túm tóc.
Nó chưa kịp phản ứng, vẻ hiền lành giả dối cứng ở trên mặt, rơi vào trạng thái đờ đẫn. Hai má nó nhanh chóng sưng lên, thậm chí còn có cả vệt đỏ do móng tay sượt qua.
Cái này thì chân thực hơn vết nó tự cào nhiều.
"Thằng thiểu năng, ai là anh mày, đừng có bấu víu quan hệ."
Lục Nhiên chưa buông tay. Cậu xách đầu nó lên, cười nhạo: "Chó của tao không cắn người, nhưng bố mày cắn đấy! Hắt nước bẩn cho tao hả, đéo vả mày mấy phát thì sao tao hồi vốn được?"
"A!" Tiếng hét tới muộn của mẹ Thẩm cuối cùng cũng vang lên: "Anh, anh, anh!"
"Anh cái gì mà anh, mắt đui thì đi khám đi!"
Lục Nhiên gắt lại một câu, mặc kệ hai mẹ con nhà kia trợn mắt há mồm ngồi trên ghế, quay đi chạy ra khỏi nhà họ Thẩm.
Ra khỏi biệt thự, Lục Nhiên cũng không dám dừng lại.
Cậu nhìn biển báo giao thông xung quanh, cố gắng điều động kí ức trong đầu, sau đó lao về một hướng.
Đại Hoàng đã ở bên cậu 9 năm.
Năm lên 10, do vóc dáng nhỏ hơn bạn cùng tuổi nên cậu ở viện mồ côi thường xuyên bị ăn hiếp.
Bài tập bị bạn cùng phòng xé, lại không dám mách giáo viên, sợ bị phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nha-quyen-quy-bat-dau-noi-dien/3571086/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.