Chương trước
Chương sau
" Nói cũng phải. Dù gì mấy tiểu thư con nhà giàu này nay thích cái này mai thích cái kia cũng là chuyện thường tình."

" Nói vậy Thường Hạo là bị đá rồi đó hả?"

" Lúc trước Lâm Thiển với Nghiêm Xảo theo đuổi Thường Hạo cả trường ai cũng biết, thật sự là tranh giành đến sức đầu mẻ trán. Bây giờ Nghiêm Xảo bị vạch trần là dùng Thường Hạo để mượn cớ tiếp cận Lâm Thiển, mà ngay sao đó Lâm Thiển lại công khai đá Thường Hạo. Nghĩ sao cũng thấy trong chuyện này có nội tình!."

" Lâm Thiển có nói đá Thường Hạo lúc nào đâu!?"

" Như vậy còn chưa chịu đá vậy không lẽ phải thẳng thừng tuyên bố " tôi hiện tại đá cậu" mới chịu hả!."

" Cứ tưởng là nam chính ngôn tình, không ngờ chỉ là nam phụ bách hợp. Oi~ đúng là không nên nói trước bất cứ đều gì."

" Nè! Các người có thể nghĩ đến cảm nhận của Thường Hạo một chút không vậy!? Không thấy mặt cậu ấy đã đen xì rồi sao!?"

Ngay lập tức mọi người ai cũng đồng loạt quay đầu nhìn vào Thường Hạo.

Không những đen như đêm ba mươi, mà trên đỉnh đầu cũng sắp bốc khói luôn rồi.

Thế là bọn họ rất thức thời quay đi chỗ khác không nhìn hắn ta nữa, cũng không tụm lại bàn tán um xùm nữa mà chuyển sang nhóm chat tiếp tục thảo luận. Sao đó lâu lâu sẽ có người ngẩn đầu lên nhìn về phía vị mặt đen kia.

Tâm trạng của Thường Hạo hiện tại đã không thể dùng hai chữ tồi tệ để hình dung được nữa.

Hắn đến lớp ngay lúc Lâm Thiển đang dở trò đùa giỡn Nghiêm Xảo, thiếu nữ mười bảy tuổi cười tươi xinh đẹp như một đóa hoa phù dung nở rộ, hôm nay cô rất khác, mái tóc đã được dũi thẳng với nhuộm lại màu đen, màu tóc đơn giản nhưng lại càng tôn lên làn da trắng ngần, tóc mái kiểu nhật cùng với đôi đồng tử màu tím lại mang đến cảm giác ma mị cùng bí ẩn.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn thừa nhận mình đã bị sự xinh đẹp của cô làm cho ngẩn người.



Nhưng sau đó hắn lại nghĩ cô thay đổi như vậy cũng chẳng phải là để gây sự chú ý của hắn hay sao!. Để lấy lòng hắn cô quả thật chuyện gì cũng dám làm. Cô biết rõ hắn đã có người trong lòng nhưng vẫn luôn đeo bám theo hắn, còn không ít lần gây khó dễ vời người trong lòng của hắn, quả thật là làm người ta chán ghét.

Tuy không ngừng nhắc nhở với bản thân rằng đằng sau vẻ đẹp bên ngoài của người con gái trước mặt chính là một con người vô sỉ đáng ghét thế nào, nhưng hắn vẫn vô thức đi đến gần cô, thậm chí có chút mong chờ được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này khi mừng rỡ thẹn thùng sẽ như thế nào!? Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ đến chờ đón hắn là bộ dạng vô cùng ghét bỏ của cô, sự ghét bỏ này không phải cố giả bộ để người khác thấy, là xuất phát ra từ bản năng, nó rất giống với thái độ của hắn trước đây mỗi khi nhìn thấy cô, nói không chừng ngay cả bản thân cô cũng không biết mình ghét hắn đến vậy.

Rõ ràng mấy bữa trước còn quấn lấy hắn không buôn, bây giờ nhìn thấy hắn như nhìn thấy ôn dịch, lí nào lại như vậy chứ!?

Thật ra việc này đối với Lâm Thiển rất dễ lí giải, bởi vì chẳng ai lại có thái độ tốt được với người sẽ hại chết mình.

Kẻ điên cũng chưa chắc làm được!.

Một phen náo loạn buổi sáng đối với những người khác là xem trò vui.

Đối với Nghiêm Xảo là chuyện mất mặt.

Đối với Thường Hạo là hoan mang cùng tức giận.

Đối với Phí Hân với Ninh Tiểu Vũ là hả lòng hả dạ.

Nhưng với Lâm Thiển thì chẳng ảnh hưởng gì cả.

Tuy mục tiêu lúc đầu cô đặc ra là tránh xa nam nữ chính, nhưng nếu bọn họ tự tìm đến gây chuyện thì đừng hòng cô sẽ nhịn.

Người nhà nhường nhịn lẫn nhau một chút thì chẳng sao cả, nhưng với người dưng nước lã đặc biệt là người dưng nước lã muốn kiếm chuyện với cô xin lỗi, nằm mơ đi.

Trong suốt cả buổi lên lớp Lâm Thiển luôn chú tâm nghe giáo viên giảng dạy, thậm chí một vài vấn đề hơi phức tạp cô sẽ ghi chú vào giấy nháp, thực hành đúng quá trình từ một học tra chuyển mình thành một học sinh chuyên cần nỗ lực trong học tập.

Tiếng chuông ra chơi vang lên, phòng học lập tức phát ra đủ loại âm thanh ầm ĩ.



" Cậu chép không? " Phí Hân thấy Lâm Thiển đêm một xấp bài tập vật lý ra liền rất tri kỷ đem phần bài tập mình đã làm xong đẩy qua hỏi.

" Không cần, mình muốn tự mình làm."

Phí Hân nhìn chằm chằm dáng vẻ nghiêm túc làm bày tập của Lâm Thiển bất giác mỉm cười.

" Thiển Thiển, mình vui lắm." Vui về sự thay đổi này của cậu, không vì theo đuổi thứ không thuộc về mình mà khiến bản thân ngày một tệ hơn.

Lâm Thiển nghi hoặc nhìn lên cô nàng.

" Bước này trong bài cậu tính sai rồi kìa, phải làm gì đây mới đúng." Phí Hân không nhìn Lâm Thiển nữa mà dời tầm mắt xuống phần bài tập mà cô đang làm.

Nếu dựa vào thành tích học tập trước đây của Lâm Thiển thì mấy phần bài tập này chỉ cần vài phút là cô có thể giải quyết xong. Nhưng dựa vào thành tích của nguyên thân lại không cho phép cô làm đều đó.

Muốn làm mất cứ việc gì cũng phải trải qua quá trình của nó.

Hôm nay cô đã trình diễn một màng thay đổi từ ngoại hình đến tính cách đầy ngoạn mục như vậy rồi, bây giờ thành tích học lại đột nhiên nhảy vọt, đến lúc đó sợ rằng chẳng có ai tin, nói không chừng còn thêm rắc rối.

Phải từ từ, không được quá nóng vội.

Đã là kiếp số nữ phụ thì không cần làm mấy chuyện gây chú ý đâu!.

" Nè. Phải ăn no mới có sức để còn học tiếp!" Ninh Tiểu Vũ từ bên ngoài đem theo ba ổ bánh mì bơ ba chai nước ướp lạnh đi vào, đặc lên bàn của Lâm Thiển.

Lớp của Ninh Tiểu Vũ nằm cạnh lớp 11A1, nên phần lớn thời gian cô nàng đều ở bên đây với hai cô bạn này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.