Thành phố Y chưa phát triển như thành phố A, còn nghiên về nông thôn khá nhiều, những cánh đồng lúa chín vàng ươm đông đưa theo từng nhịp gió. Đám bồ công anh ven đường theo từng làn gió mang hi vọng bay đi khắp nơi.
Một đám con nít tụm lại tại một góc cây lớn chơi trò thẩy đá, một trò chơi mà mấy năm trước rất phổ biến, sau này vì internet phát triển nên những trò chơi nhân giang này cũng dần bị lãng quên.
Nhìn đám trẻ hồi hộp nhìn theo mỗi lần viên đá bay lên rớt xuống, bàn tay nhỏ nhỏ có giữ lấy không cho chúng rơi xuống cùng gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì hồi hộp của đám trẻ cũng thấy vui vui.
Và dĩ nhiên người vui vui ấy không phải lũ trẻ đang mặt ủ mài chao đó.
" Thiển Thiển, đừng chơi nữa, chúng ta đi thôi, cậu xem bọn nhỏ sắp bị cậu ức hiếp sắp khóc rồi kìa." Phí Hân cảm thấy không nỡ nhìn nữa mà lôi kéo Lâm Thiển rời đi.
Vừa rồi bọn cô ra ngoài đi còn chưa được bao xa thì thấy đám nhóc này chơi ở đây, ấy vậy mà Lâm Thiển lại xúm vào chơi chung với đám nhóc, còn chối đến nghiện nữa chứ, hết lần này đến lần khác để thua Lâm Thiển bọn nhóc cũng đã sắp khóc đến nơi luôn rồi.
Thiệt là.
Để đám người thành phố A nhìn thấy cảnh tượng này không biết sẽ thiêu dệt ra bao nhiêu chuyện để nói nữa.
Dù gì tài viết văn của bọn họ là thiên phú bẩm sinh mà.
" Thiển Thiển." Chủ nhân của giọng nói vừa rồi không ai khác là Lâm Đằng, đi theo anh còn có một nam một nữ.
Nam tầm hai mươi ba tuổi, không ai khác là Tống Thịnh, con của cậu ba. Nữ khoảng mười lăm tuổi, Tống Tịch Lan, là cô cháu gái đầu tiên của cậu hai.
" Ông nội nói gần đây có hồ cá, bọn anh đang muốn đến đó chơi, hai em muốn đi cùng không?" Lâm Đằng nói.
Lâm Thiển không trả lời anh mà quay sang nhìn Phí Hân đang đứng bên cạnh.
" Ý kiến không tệ, dù gì hiện tại chúng ta cũng đang rảnh đi chung cho vui, lát bắt vài con cá lên nướng ăn, vừa nghĩ thôi đã thấy thèm rồi." Bắt gặp ánh mắt của cô Phí Hân liền lên tiếng.
" Vừa rồi cậu ăn không đủ no sao?"
" Đi bộ cùng cậu nãy giờ tiêu hóa hết rồi."
" Vừa rồi hai em ở đâu mà bọn anh tìm không thấy?" Lần này người lên tiếng là Tống Thịnh.
" Cậu ấy chơi thẩy đá với đám trẻ con ở đằng kia, còn xém chút ức hiếp bọn nhóc đến khóc." Phí Hân nói.
" Mình ức hiếp đám nhóc đó hồi nào? Rõ ràng bọn nó ỷ đông hiếp ít."
" Em như vậy mà đi ranh đua với đám con nít không thấy mất mặt hả, trẻ con."
" Mặt em chẳng phải vẫn còn ở đây sao, có mất đâu?"
Nghe nói cái hồ cá này cũng đã gần chục năm rồi, nước khá sâu, mấy ông cụ hàng xóm rất hay hẹn nhau ra đây câu cá chơi, mà mấy thanh niên trẻ cũng lúc rảnh cũng hay lui tới.
Đám cỏ mọc ven hồ xanh tươi tốt mơn mởn, từng cây cỏ thụ phủ bóng râm che khuất ánh nắng cho mọi người.
" Sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa có con cá nào cắn câu hết vậy." Lâm Thiển nhìn cây cần câu không có chút xíu động tĩnh nào của mình chán nản nói.
" Câu cá là phải kiên nhẫn, ai như em, từ nãy giờ em đổi bao nhiêu chỗ rồi hả?" Lâm Đằng liếc xéo cô nói.
" Hớ, nãy giờ anh cũng có dính con nào đâu, làm như mình giỏi lắm á." Dừng một chút cô lại nói:" Chắc chắn là do phong thủy chỗ này có vấn đề, cộng thêm vận khí xui xẻo của anh lây qua cho em mới như vậy."
Nói xong cô lại muốn tìm chỗ khác để cắm câu, Lâm Đằng thiệt nhịn hết nổi lên tiếng.
" Em có thôi đi không hả, chạy qua chạy lại không thấy mệt sao, em doạ cá chạy hết rồi kìa."
Nghe vậy Lâm Thiển đành ủ rũ ngồi xuống.
Lúc nãy khi bọn họ đi đến nơi này đều tản ra tìm chỗ cắm câu, khoảng cách của mọi người tuy không gần nhưng ngồi đó vẫn có thể nhìn thấy nhau, thậm chí nói lớn tiếng một chút là những người còn lại cũng nghe thấy.
Đám Phí Hân Tống Thịnh với Tống Tịch Lan nghe cuộc đối thoại của hai người thì không khỏi phì cười.
" Thiển Thiển, cậu không cần phải lo, bây giờ dù tụi mình có câu không dính con nào đi nữa cũng không cần lo sẽ nhịn đói nha." Phí Hân vừa cười vừa nói:" Đã có Tống đại ca đã có vốn rồi nha."
Người duy nhất từ nãy đến giờ chinh phục được mấy con cá trong hồ chính là Tống Thịnh lên tiếng, một bộ dạng hết sức sầu não.
" Nếu vậy anh phải cố gắng câu dính thêm mấy con nữa, chứ không thôi một lát chúng ta chỉ được nhìn thôi."
" Vì sao vậy cậu?." Tống Tịch Lan ngồi cạnh cảm thấy khó hiểu hỏi.
" Thì chính là bị con nhỏ này ăn hết không có phần của chúng ta đó." Lâm Đằng chỉ vào Lâm Thiển rất tri kỷ giải thích với cô nhóc Tịch Lan.
" Đáng ghét, các người đều hợp sức lại bắt nạt một cô nhóc đáng thương như em."
" Thiển Thiển, anh họ nói thật em đừng buồn, chứ da gà anh nỗi lên hết rồi này." Tống Thịnh làm động tác chà chà tay nói.
Làm tất cả ai cũng cười ầm lên.
" Anh ba." Lâm Thiển đột nhiên nhớ đến một chuyện nên quay sang nói với Lâm Đằng, chỉ đủ hai người nghe thấy:" Mấy hôm trước Thường Hạo có đến tìm em, nói vụ tai nạn của cha mẹ chúng ta là do Lục gia làm, còn đề nghị liên hôn nữa. Chuyện này là sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]