Tin tức như sấm truyền về hoành cung, hoàng thái hậu đánh rơi cả ly trà trong tay, nước mắt chảy không ngừng.
– Hoàng thượng, ngàn năm đổi lấy tuổi thọ, chỉ mong người bình an quay trở về.
Trong tẩm cung của Phương Bành Hạc lúc này, Mạch Tiểu Khê mồ hôi nhễ nhại, tay chân bị nô tì giữ chặt, miệng ngậm một chiếc giẻ, cắn mạnh đến ê buốt hàm răng.
Cơn đau đẻ khiến nàng cảm tưởng như mình muốn chết ngay lập tức.
– Hoàng thái hậu, hoàng hậu đau lắm. Người cần phải có ai đó bên cạnh!
Nữ tì của Mạch Tiểu Khê nước mắt lưng tròng, chạy vội đến trước mặt hoàng thái hậu, quỳ rạp mà nức nở khóc.
Hoàng thái hậu lau vội dòng nước mặn chát trên khóe mi, gật đầu rảo bước đến tẩm cung Mạch Tiểu Khê.
Bà nắm chặt lấy bàn tay của nàng, cứng rắn động viên:
– Con à! Cố gắng lên, Tiểu Cục Bột sắp chào đời rồi!
Mạch Tiểu Khê gật nhẹ đầu, hét lên một tiếng đau đớn.
Bành Hạc, chàng ở đâu?!
Oe…oe…oe…
Cả hoàng cung vui mừng khôn xiết. Cuối cùng Mạch Tiểu Khê cũng đã hạ sinh tiểu thái tử thành công. Vừa hay tin tức ngoài biên cương truyền về, đội quân Tịch Quốc đã giành chiến thắng vẻ vang, hiện tại đang trở về kinh thành.
Hoàng thái hậu không muốn để Mạch Tiểu Khê biết Phương Bành Hạc đã xảy ra chuyện. Bà ôm chặt đứa bé, nước mắt tự động lại chảy xuống.
Tiểu Cục Bột giống Phương Bành Hạc như đúc, ngoan ngoãn nằm bên cạnh nàng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491247/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.