Người trong Sơn Thạch Bàn cũng không đối xử quá tệ với Mạch Tiểu Khê. Mạn Đà Thanh sai người đưa nàng tới một căn phòng nhỏ, mặc dù không sạch sẽ, thoáng mát như trong An Bình phủ nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đêm tối, họ sẽ cử một thuộc hạ đem thức ăn tới cho Mạch Tiểu Khê, rồi lại có người đến mang đi dọn dẹp. Chỉ có điều nàng bị giam lỏng như thế này nên cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Mục đích đám người Mạn Đà Thanh bắt nàng nhằm để dụ Phương Bành Hạc tới. Vậy nên, theo nàng suy đoán họ sẽ không giết nàng, chí ít là vào lúc này.
Mạn Đà Thanh vốn là con trai của Mạn Đà Sinh, hắn chưa lập gia đình. Ngoại hình của hắn tương đối ổn, nét ngài anh tuấn không thua kém gì Phương Hàn Lãnh, tính cách của hắn có phần hướng nội hơn so với cha mình. Mạn Đà Sinh sai làm việc gì hắn đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả sự việc bắt cóc vương phi này cũng đều do nghe cha hắn mà ra.
Mạch Tiểu Khê đi đi lại lại trong căn phòng cũ, chợt nàng trông thấy ở góc tường có một cây đàn tì bà đã cũ, bị vứt bỏ lâu ngày, mạng nhện đã chăng kín.
“Ồ, là một cây đàn tì bà!”
Mạch Tiểu Khê thầm reo lên trong lòng. Nàng tiến lại đó, lấy giẻ lau qua lớp màng nhện, sau đó đem đàn trở về giường ngồi.
Mạch Tiểu Khê vốn rất thích đàn tì bà, cũng đã nhiều năm trôi qua nàng chưa được đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491211/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.