Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh lúc này cũng đã trở về hoàng cung, vừa ngay nghe được tin tức động trời về Dật Hi hoàng hậu.
Mạch Tiểu Khê liền quay sang nhìn Phương Hàn Lãnh, ngơ ngác hỏi:
– Hàn Lãnh à, chàng thử nghĩ mà xem, tội trạng của Thái Nha có đáng bị trừng phạt như thế hay không?
Phương Hàn Lãnh vừa đi, vừa nhìn về phía mấy luống hoa cúc đang đương độ nở rộ, thở dài mà nói:
– Tùy vào suy nghĩ của mỗi con người. Với chúng ta, câu nói của Thái Nha không đáng phải chịu hình phạt cắt lưỡi này, nhưng đối với Dật Hi hoàng hậu, câu nói đó lại đủ sức để giết chết một mạng người.
Thái Nha vì mất máu quá nhiều mà ngất lịm đến tận hai ngày. Sau khi tỉnh dậy, nàng ta đã hoàn toàn trở thành một người câm, chỉ biết oán hận mà gào thét đến nỗi vết thương chưa kịp lành đã lại nứt toác ra.
Phương Bành Hạc hoàn toàn không thèm để ý tới vụ việc lộn xộn ở hậu cung. Ngay khi nghe Triệu công công bẩm báo qua, hắn chỉ hừ lạnh, phẩy tay mà nói:
– Mọi chuyện của hậu cung đều không liên quan đến ta!
Triệu công công chỉ còn biết thở dài với vị hoàng đế này. Ông phục vụ trong hoàng cung đã mấy chục năm, chẳng có vị vua nào mà không có đến hàng trăm thê thiếp. Ấy vậy mà đến đời của Phương Bành Hạc, hắn còn chẳng buồn động vào một cái móng tay của các phi tần. Quả là một con người kỳ lạ.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491208/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.