Chương trước
Chương sau
Không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu, Phương Bành Hạc vẫn rơi vào trạng thái mê man không tỉnh. Gương mặt anh tuấn của hắn lúc này đã trở nên tái mét không có sức sống. Mạch Tiểu Khê cẩn thận quan sát tình hình của hắn, sau đó khẽ cúi thấp đầu xuống, ghé tai nghe thử tiếng nhịp tim đập.

Rất may, l*иg ngực Phương Bành Hạc vẫn đập khe khẽ, tuy nhiên hơi thở vẫn còn rất yếu, mạch đập lúc được lúc không.

Nàng mệt mỏi ngồi tựa vào vách đá nghỉ ngơi, đưa mắt quan sát khắp chung quanh một lượt. Ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài vẫn không thể nào soi rõ mọi cảnh vật nơi đây. Không khí ngột ngạt, yên lặng đến đáng sợ.

” Nước… nước…”

Giọng nói thều thào của Phương Bành Hạc khẽ vang lên, xóa tan sự im lặng thường có.

Mạch Tiểu Khê nghe thấy hắn nói chuyện thì mừng rơn, vội vàng chồm người xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn kiểm tra lại lần nữa.
Đã gần một ngày trôi qua, hai người bọn họ vẫn chưa được uống một giọt nước nào cả, cổ họng lúc này cũng đã khát khô, bụng thì đã bắt đầu sôi òng ọc. Thế nhưng, ở nơi thâm sâu cùng cốc này thì biết lấy đâu ra thức ăn và nước uống?

Mạch Tiểu Khê suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng quyết định sẽ thử đi sâu vào bên trong hang động, xem xét xem liệu có nguồn nước nào ở đó hay không!

Nghĩ là làm, Mạch Tiểu Khê nhanh chóng đứng dậy, đưa tay bám víu vào vách tường trơn trượt, chậm rãi bước từng bước một…

Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, khắp hoàng cung lúc này đắm chìm trong không khí u ám, ảm đạm.

– Mau mau tìm kiếm cho thật kĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

La Hải Triều vừa đạp chân thúc ngựa, vừa đảo mắt cẩn thận kiếm tìm khắp xung quanh. Đã hơn một ngày trôi qua, huynh ấy vẫn chưa hề chợp mắt lấy một lần, điều động hơn hai trăm cấm vệ quân luân phiên nhau lần tìm khắp khu rừng.
Hầu như mọi ngóc ngách trong rừng đều in dấu chân của họ, chưa có nơi nào mà họ chưa từng đặt chân qua. Nhưng đáp lại tiếng gọi của bọn họ chỉ còn là tiếng vang vọng của núi đá lạnh lẽo.

La Hải Triều tự nhủ, nếu như lần này cánh quân của mình vẫn không thể tìm thấy tung tích của bệ hạ, huynh ấy sẽ đích thân tìm đường xuống vách núi để kiểm tra lần nữa.

Thi thể của những vị quan xấu số cùng quân lính bị gϊếŧ hại trong đợt săn bắn vừa rồi đều đã được Phương Hàn Lãnh chuyển lại cho gia đình của họ. Hoàng cung còn đích thân ban cho mỗi gia đình những người thiệt mạng hai mươi lạng vàng để họ nguôi ngoai bớt phần nào nỗi đau đớn mất đi người thân.

Tuy nhiên, nguyên nhân thực sự đằng sau cái chết của tất cả bọn họ và ngay cả sự mất tích bí ẩn của hoàng thượng thì ngoài nội bộ trong hoàng cung ra, không còn bất cứ một ai hay biết.
Phương Hàn Lãnh vì mất ngủ mà đôi mắt đã bắt đầu trở nên thâm cuồng vô cùng mệt mỏi. Huynh ấy luôn luôn tự trách bản thân vì đã không bảo vệ tốt cho Mạch Tiểu Khê cùng hoàng huynh của mình. Cả hai người đều rất quan trọng đối với Phương Hàn Lãnh.

Cứ mỗi lần Phương Hàn Lãnh chợp mắt, hình ảnh của Mạch Tiểu Khê không ngừng hiện về trong tâm trí. Đôi mắt to tròn, long lanh dịu dàng của nàng ngước nhìn Phương Hàn Lãnh đầy thân thiết, sau đó nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ xinh đặt lên trên tay của Phương Hàn Lãnh, cùng nhau cưỡi ngựa đi săn.

“Tiểu Khê, hoàng huynh, rốt cuộc hai người đang ở đâu?!”

Ngày hôm nay, bầu trời cũng đã ngừng mưa, đường rừng cũng không còn lênh láng, trơn trượt như khi trước. Tiếng côn trùng rả rích thong dong gặm lá, chạy loăng quăng khắp nơi. La Hải Triều vẫn không ngừng tìm kiếm, chỉ hận không thể một kiếm tự kết liễu bản thân vì đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Trong hang động, vì đây là nơi ẩm ướt, tối tăm nên hầu như ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới. Nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, đôi bờ vai nhỏ bé của Mạch Tiểu Khê khẽ run lên liên tục.

Nàng đi sâu vào trong hang động cũng ước chừng đã lâu, nhưng tuyệt nhiên một mạch nước ngầm đều không có. Không khí ẩm ướt như thế này thì chắc chắn phải có nguồn nước nhỏ. Chỉ tiếc là rất có thể nó ở rất sâu bên trong.

Càng vào sâu, bóng đêm càng tối dần, gần như Mạch Tiểu Khê sắp không thể nhìn thấy hình ảnh đôi bàn tay của mình được nữa.

Cộp…

Đôi chân Mạch Tiểu Khê vô thức đá phải một một gì đó cứng cáp, nặng nề khiến nàng thoáng chút sợ hãi, trái tim cứ thế đập liên hồi, vội thu người nép vào một góc.

Mãi một lúc sau, Mạch Tiểu Khê lấy hết can đảm, chậm rãi ngồi xuống bên dưới, run run đưa tay chạm vào vật đó.

Phù…

Nàng thở dài đầy nhẹ nhõm.

Thì ra là một chiếc hũ đựng nước đã bị bỏ lâu, vậy thì chắc hẳn nơi đây cũng đã từng có người đặt chân tới.

Hiện tại nàng không phát hiện thấy dấu vết chết chóc nào, có lẽ người kia đã may mắn thoát ra khỏi đây được.

Nghĩ thế, tâm trạng Mạch Tiểu Khê trở nên vô cùng vui vẻ, bước chân của nàng cũng mỗi lúc một nhanh hơn.

Quả đúng như Mạch Tiểu Khê dự đoán, đi sâu vào một chút nữa, đôi tai nàng đã nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách vọng lại. Mạch Tiểu Khê mừng rơn, suýt chút nữa thì đã chảy nước mắt.

Một mạch suối nhỏ đang chảy từ trên đỉnh hang xuống, bên trong còn có một vài chú cá nhỏ đang cùng nhau bơi lội tung tăng.

Đến loài cá còn sống được thì mạch nước này chắc chắn có thể uống.

Mạch Tiểu Khê đưa tay vốc một ngụm nước mà nếm thử. Ngoại trừ mùi ngai ngái của đất đá ra thì vẫn tạm thời có thể uống chống khát.

Thế nhưng giờ mới là vấn đề rắc rối cần phải giải quyết. Nước đã tìm được nhưng biết đem về cho Phương Bành Hạc sao đây?

Sau khi đứng dậy tìm kiếm một hồi trong vô vọng, cuối cùng Mạch Tiểu Khê quyết định xé thêm một miếng vải áo, đem thấm ướt mà mang về vắt lấy nước cho hắn uống.

Phương Bành Hạc vẫn nằm yên lặng trên thảm cỏ, đôi mắt hắn khép hờ đầy mệt mỏi. Lần này mạng lớn, trời đất phù hộ mà hắn vẫn giữ nổi tính mạng. Nếu chỉ cần tính toán không chuẩn xác dù chỉ một chút, chắc chắn hai người họ đã tan xác từ lúc nào.

Lần trở về này Mạch Tiểu Khê đã quen đường hơn, do vậy tốc độ đi càng lúc càng nhanh. Chỉ loáng một lát, nàng đã an toàn trở về bên cạnh Phương Bành Hạc.

Đám củi ít ỏi đã cháy hết, chỉ để lại chút than đen xì, thoang thoảng mùi khét.

- Phương Bành Hạc, mau há miệng ra để mà uống chút nước này.

Nàng dịu dàng khẽ lay lay người hắn. Nhưng Phương Bành Hạc vẫn không hề có một chút phản ứng lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Nàng đưa tay mở miệng hắn, tay còn lại nắm chặt lấy tấm vải khi nãy đã xé ra, sau đó cố gắng vắt nước vào miệng.

Dường như có thể cảm nhận được dòng nước mát lạnh đang chậm rãi đổ vào miệng mình, đôi môi Phương Bành Hạc khẽ mở ra, cổ họng cũng có chút động đậy.

Mạch Tiểu Khê trông thấy vậy tâm can không khỏi vui sướиɠ khôn xiết, trong miệng không ngừng cầu trời cho Phương Bành Hạc tai qua nạn khỏi.

Cũng vì đã quá mệt mỏi nên nàng khẽ chợp mắt một chút. Đến khi bừng tỉnh lại thì đã là chiều tối.

Mạch Tiểu Khê vội vàng giật mình quay sang nhìn Phương Bành Hạc để kiểm tra, chợt thấy tình trạng của hắn lại bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Cả người Phương Bành Hạc đều bắt đầu nóng ran, các cơ mạch trên cơ thể hắn bắt đầu giật giật không ngừng, hắn đã bị sốt cao do ngấm mưa, bị thương và cảm lạnh.

Mạch Tiểu Khê thật sự khủng hoảng, trong lòng nàng hết sức hoang mang, bối rối không biết nên làm gì để sưởi ấm cho hắn lúc này.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Mạch Tiểu Khê quyết định đưa ra một ý nghĩ to gan lớn mật.

Nàng cởi y phục trên cơ thể Phương Bành Hạc, đoạn cũng run rẩy tháo đai áo của mình.

Lập tức, cơ thể mềm mại, trắng ngần của Mạch Tiểu Khê lộ ra dưới ánh sáng heo hắt của màn đêm, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, kí©h thí©ɧ.

Nàng không nghĩ ngợi gì nữa, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nằm lên trên người Phương Bành Hạc, quyết định dùng hơi nóng của da thịt mình để sưởi ấm cho hắn…

Ngay khi da thịt mềm mại của Mạch Tiểu Khê vừa vặn chạm vào cơ thể trần trụi của Phương Bành Hạc, lập tức mọi thứ đều trở nên nóng hơn bao giờ hết.

Phương Bành Hạc cũng đã dần dần tỉnh táo lại, cơ thể cũng đã bớt hẳn run rẩy, trạng thái lại bắt đầu bình ổn dần dần.

Mạch Tiểu Khê không biết hành động này của mình đúng hay là sai. Mọi thứ quý giá của nàng đều đã bị Phương Bành Hạc ngang nhiên chiếm hữu. Từ rất lâu kể từ lần đầu tiên bị hắn cưỡng ép ấy, nàng cũng đã không còn hi vọng gì nữa vào bản thân mình rồi!

– Còn vẫn chưa tỉnh sao?

Mạch Tiểu Khê vì giọng nói lả lướt bên tai mà bị đánh thức, lông mày khẽ nhíu lại mà từ từ mở mắt.

Aaaa…

Nàng vì giật mình mà lớn tiếng hét lên, trợn tròn mắt nhìn Phương Bành Hạc. Hắn đã tỉnh lại trước cả nàng, đầu gác lên cánh tay trái, tay phải thì vòng qua lưng nàng mà đang không ngừng vuốt ve da thịt ấm áp, quyến rũ của nàng.

Mạch Tiểu Khê toan vùng dậy thì bị đôi tay cứng cáp của hắn giữ chặt lại trên ngực, không để cho nàng thoát ra bên ngoài.

– Đừng cử động! Nếu không ta không chắc bên dưới chịu nghe lời chủ nhân của nó nữa hay không đâu!

– Bỉ ổi!

Mạch Tiểu Khê tức giận buông lời mắng hắn. Cái tên đê tiện này, bị thương nghiêm trọng như vậy, mới tỉnh lại đã bắt đầu giở trò lưu manh.

Nàng cũng rất biết ý, vì lo sợ hắn không may lại giở trò đê tiện với mình, thế là bèn ngoan ngoãn nằm im thin thít, không dám cử động mạnh.

Cứ thế, hai con người da liền da nằm yên lặng bên cạnh nhau, tuy không nói với nhau câu nào nhưng đều có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập thình thịch không ngừng…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.