Phương Bành Hạc trong lòng khẽ cười thầm. Nhà họ Tuyết càng mong muốn đuổi hắn đi bao nhiêu thì hắn lại càng cảm thấy thích thú, phấn khích bấy nhiêu. Càng chọc tức hắn, hắn lại càng muốn chơi đùa với họ.
– Hôn ước giữa ta và Tuyết Ngưng là do hai bậc trưởng bối đã thề với trời đất trước khi quyết định. Một lời nói tùy ý của các ngươi há chẳng phải đang biến nghĩa phụ và phụ thân ta bị người đời cười chê vì đã bội ước hay sao?
– Cái gì mà bội ước, nhảm nhí!
Tuyết Phàm tức giận đập mạnh tay xuống bàn, tách chén đồng loạt rơi xuống dưới đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Y trừng mắt nhìn Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê, quát lớn:
– Phụ thân giờ đã đổ bệnh, chưa biết sống chết ra sao, ta thân là trưởng tử của người, giờ đây mọi việc đều do ta quyết định.
Tuyết phu nhân càng nghĩ càng thêm tức,chỉ hận bản thân không thể một chân đạp thẳng hai kẻ đáng ghét đang đứng trước mặt ra khỏi phủ của mình.
Lão gia quả thật hồ đồ, đang yên đang lành lại đi kết giao với mấy kẻ nghèo hèn, thấp kém, không những thế còn tự mình quyết định hôn sự cả đời của con gái.
Bà ta hết mực chán ghét, càng nhìn Phương Bành Hạc càng cảm thấy hắn không xứng đáng làm phu quân của tiểu nữ cành vàng lá ngọc của mình. Do vậy Tuyết phu nhân bèn đưa mắt lườm hắn cùng Mạch Tiểu Khê, xoay người rời khỏi.
Đợi bóng lưng hai người đó khuất sau cánh cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3434381/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.