– Đại ca, huynh đang làm trò gì vậy? 
Tuyết Ngưng nhác thấy huynh trưởng của mình vừa về đã đòi gϊếŧ chết Phương Bành Hạc, không nhịn được mà lao tới, giật lấy kiếm ném xuống. 
Trước hành động bênh vực Phương Bành Hạc ra mặt của em gái mình, Tuyết Phàm vô cùng tức giận liền to tiếng mắng nhiếc: 
– Muội thật là ngu ngốc, tên tiểu tử thối này không xứng đáng với thiên kim tiểu thư danh giá như muội. Tuyết Ngưng, muội hãy nghe cho kỹ đây, ta cấm muội thành thân với hắn. 
Tuyết lão tiên sinh không ngờ gia đình càng lúc càng trở nên bất hòa như thế này, nhịn không được mà ho sặc sụa vài tiếng, sau đó mệt mỏi chống tay dựa lưng vào tường, ngất lịm xuống đất. 
Khắp người nhà trong Tuyết phủ đều hoảng hốt tột cùng, vội vàng phái người chạy đi tìm thầy thuốc có tiếng nhất vùng tới khám. 
Tuyết Phàm nhìn theo bóng dáng cha đang nằm thở khó nhọc trên giường, nghĩ nguồn cơn mọi chuyện đều do Phương Bành Hạc cùng đám người của hắn gây ra, y càng lúc càng trở lên ngông cuồng hơn, rảo bước nhanh tới bên cạnh Phương Bành Hạc. 
– Tên khốn này! 
Phương Bành Hạc bất ngờ bị Tuyết Phàm giơ tay đấm một phát thật mạnh vào mặt, trên mũi lập tức chảy ra một dòng máu tươi. 
Hắn không mảy may tỏ ra một chút thái độ khó chịu dù là nhỏ nhất, chỉ nhếch miệng cười nhạt, sau đó đưa tay lau đi vết máu tanh tưởi trên mặt. 
Mạch Tiểu Khê đứng bên cạnh trông thấy, vội vàng đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3434376/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.