Đám người A Bưu trừng mắt nhìn hai người họ chằm chặp, sau đó hò hét nhau giương rìu, vác búa xông tới mà chém. 
Phương Bành Hạc ôm Mạch Tiểu Khê đặt ra bên ngoài cho an toàn, đoạn cùng La Hải Triều và một vài tùy tùng khác xông tới, thỏa sức mà chém gϊếŧ. 
Khí thế của Phương Bành Hạc cùng cận vệ áp bức bức người, mỗi một lần lưỡi kiếm vung xuống là một lần thuộc hạ của A Bưu la hét thảm thiết, nằm vật xuống đất mà quằn quại trong đau đớn. A Bưu không tin vào mắt mình nữa. Hắn nhìn kẻ đang đứng trước mặt kia, mới mấy hôm trước còn bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết mà giờ đây tại sao hắn lại có khí thế khủng khϊếp đến như vậy? 
Phương Bành Hạc lạnh lùng nhìn chúng, đưa kiếm lên trước mặt, dùng tay vuốt những giọt máu còn vương vãi trên thân kiếm, hừ lạnh đáp: 
– Lần trước để ngươi ngang nhiên đem người của ta mang đi là vì ta không cẩn thận để bị trúng độc. Chứ ngươi nghĩ, với chút khả năng múa rìu nhếch nhác của ngươi mà đòi gϊếŧ chết Phương Bành Hạc ta ư? 
Phương Bành Hạc bị trúng độc? Có lẽ nào trong lưỡi rìu của A Bưu khi chém trúng Phương Bành Hạc có tẩm thuốc độc? Bởi vậy sức lực của huynh ấy mới cạn kiệt, nhanh chóng rơi vào tình trạng hôn mê. Mạch Tiểu Khê đứng bên cạnh quan sát, đưa mắt nhìn vào vết thương trên tay Phương Bành Hạc. Phương Bành Hạc giống như thần hộ mệnh của nàng, mỗi khi nàng gặp nguy đều có huynh ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3434366/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.