Phương Bành Hạc đặt bản tấu chương đang cầm trên tay xuống, cảm xúc hỗn loạn đến ngay cả hắn cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Hắn mỉm cười chống chế:
– Con ngày đêm lo nghĩ chính sự, chưa rảnh để có thời gian sinh con.
Hoàng thái hậu vẫn không buông tha, nhất quyết chưa chịu từ bỏ:
– Chẳng lẽ con định cả đời này không cho Tịch Quốc một vị thái tử sao? Phi tần trong cung có tới hơn trăm người, ai ai cũng xinh đẹp cả, con còn chần chừ gì nữa?
Nghe vậy, tâm hắn càng trở lên lạnh nhạt hơn, phong tư anh tuấn uy nghiêm, tưởng chừng như không thể xâm phạm:
– Đợi thời điểm thích hợp đi!
Nhìn theo bóng dáng cứng rắn của hắn rời đi xa, hoàng thái hậu khẽ nhếch miệng cười khẩy. Dù sao, Phương Bành Hạc cũng không phải con ruột của bà ta, Phương Hàn Lãnh mới là ruột thịt do đích thân bà ta hạ sinh. Thấy Phương Bành Hạc chần chừ vẫn không chịu sinh thái tử, bà ta càng có thêm cái cớ nữa để lật đổ hắn, giành lại ngôi vị hoàng thượng chí tôn cho con trai của mình. Mạch Tiểu Khê mấy lần định rời khỏi tẩm cung của Phương Bành Hạc, nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi cửa liền bị quân lính chặn lại. Hoàng thượng chưa hạ lệnh thả nàng đi thì sao họ dám tùy tiện thả người chứ.
Mạch Tiểu Khê chán ghét đi đi lại lại trong phòng, hai chân thỉnh thoảng lại đá vào cửa phòng mấy tiếng kêu cộc, cộc.
Không biết giờ này Phương Hàn Lãnh ra sao rồi. Nàng tự trách bản thân, tại mình nôn nóng mà khiến cho huynh ấy bị Phương Bành Hạc trách phạt.
Ngoài trời đã tối dần mà Phương Bành Hạc vẫn chưa thấy về, Mạch Tiểu Khê càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ. Vết thương ở tay đã đỡ hẳn đau nhức, nàng đã có thể tự động khẽ chuyển động các đầu ngón tay.
Mạch Tiểu Khê không chờ được nữa, vươn tay ngáp một cái thật to, sau đó hai mắt lim dim, chệnh choạng bước lên giường, nằm vật ra ngủ. Độ khoảng một canh giờ sau, Phương Bành Hạc quay trở lại phòng liền ngay lập tức trông thấy Mạch Tiểu Khê bé nhỏ mà gan lại lớn, không sợ trời, không sợ đất, không sợ cả hoàng thượng, không sợ cả cái chết đang nằm cuộn tròn trong chăn lụa của hắn, ngủ một giấc ngon lành. Hai hàng lông mi cong vυ"t như cánh bướm thỉnh thoảng lại khẽ rung rung khiến tâm can hắn bắt đầu cảm thấy hơi nóng. Phương Bành Hạc khẽ nhếch miệng cười chế giễu:
– Lần đầu tiên ta thấy có kẻ nào lớn mật thẳng tay mắng nhiếc ta như ngươi đấy!
Mạch Tiểu Khê nghiêng mình ngủ một giấc ngon lành đến sáng, nàng khẽ xoay người lại thì chợt thấy sau lưng va phải một vật gì đó cứng cáp mà có chút mềm mại. Mạch Tiểu Khê hai mắt lim dim, mơ màng trông thấy nằm bên cạnh mình là một người nam nhi cao lớn, gương mặt hoàn mĩ tới từng đường nét. Trông hắn đẹp như một bức tranh điêu khắc hiếm có mà không ai có được.
– Hửm?!!
Mạch Tiểu Khê hé miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhưng đúng lúc nàng đang mơ màng nhất thì lại cảm nhận được môi mình bị thứ gì đó chặn lại. Sau đó hai hàm răng khẽ tách ra, thứ đó ra sức hôn sâu rồi lại cắn, trêu đùa nàng.
Mạch Tiểu Khê sau một lúc ngơ ngẩn thì chợt bừng tỉnh hẳn, ngồi phắt dậy đưa tay che miệng. Phương Bành Hạc hai mắt lạnh lùng như chim ưng đang sắc bén nhìn nàng, nở nụ cười đê tiện đáng ghét. Nàng phẫn nộ mắng hắn không tiếc lời:
– Phương Bành Hạc tên khốn nhà ngươi. Nam nữ thụ thụ bất thân, ai cho phép ngươi nằm bên cạnh ta thế này?!
Hắn chống một tay bên cạnh nàng, hờ hững đáp:
– Ta mới phải hỏi ngươi, đây là tẩm cung của ta, người nên biến khỏi đây là ngươi chứ không phải ta.
Ngừng một lát, hắn tiếp lời:
– Ngươi nên nhớ thân phận của ta là ai, và ngươi là ai. Lần sau còn ăn nói hỗn xược với ta như thế, ta lập tức hạ lệnh cắt lưỡi của ngươi!
Mạch Tiểu Khê nghe hắn nói vậy trong lòng khẽ run run. Nàng tin những lời hắn nói là thật. Bởi sau những sự việc xảy ra vừa rồi, Phương Bành Hạc luôn luôn giữ thái độ nói một là một và sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Thấy Mạch Tiểu Khê đã tỉnh táo, hơn nữa lại còn có sức lớn tiếng mắng nhiếc hắn như thế, Phương Bành Hạc bèn khẽ nhếch miệng cười đầy ẩn ý. Sau đó hắn ngồi dậy vươn vai, chậm rãi nói với nàng:
– Mau trở về phòng của ngươi rồi nhanh chóng thu dọn đồ vào đi. Bắt đầu từ ngày mai ngươi sẽ chuyển tới đây để tiện hầu hạ ta. Ta sẽ sắp xếp cho ngươi một phòng ngay bên cạnh.
Mạch Tiểu Khê nghe vậy trong lòng cả kinh không ngớt. Hắn càng lúc càng quản nàng chặt hơn. Bây giờ lại còn hạ lệnh bắt nàng phải chuyển tới đây ở để tiện hầu hạ hắn. Phương Bành Hạc quả thật phách lối.
Mạch Tiểu Khê chau mày toan cãi lại hắn nhưng chưa kịp mở miệng liền bị đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn mà phát run, không dám cãi nửa lời.
Nàng vội mở cửa ra khỏi phòng hắn, tiến nhanh về phía ti viện của mình. Những nô tì khác trông thấy nàng đều tự động tránh xa một bên, không còn túm tụm lại nói xấu nàng nữa.
Phương Mễ đang cặm cụi dọn dẹp, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Mạch Tiểu Khê từ xa, vội vàng chạy nhanh tới, mừng rỡ nói:
– Mạch tỉ tỉ, cuối cùng tỉ cũng đã bình an trở về!
Hai người ôm chầm lấy nhau ngậm ngùi. Ở trong chốn hoàng cung đầy rẫy ganh ghét, hãm hại nhau như thế này, chỉ có duy nhất mình Phương Mễ đối xử chân thành với nàng.
Mạch Tiểu Khê đem đầu đuôi sự việc thuật lại cho Phương Mễ nghe. Nghe xong mọi chuyện, Phương Mễ khẽ rủ người xuống, buồn rầu đáp:
– Hoàng thượng muốn tỉ phải chuyển đến đó như thế, chúng ta phận nô tì bé nhỏ, quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay người, đâu dám chống lại. Mạch tỉ tỉ, hãy nhớ phải luôn giữ gìn và bảo vệ chính bản thân mình nhé!
…..
Trong phủ của Hạ Bích phi, nàng ta mấy ngày liền đều cho người nghe ngóng tình hình xảy ra giữa hoàng thượng và Mạch Tiểu Khê. Mỗi lần tin tức truyền về, nàng ta lại càng thêm phần căm hận, bực tức không nguôi.
– Ả tiện tì khốn khϊếp, ta nhập cung đã ba năm nay mà ngay cả một cái nhìn nhỏ nhoi thôi hoàng thượng cũng chẳng bao giờ thèm để mắt tới. Vậy mà …!
Rầm!!!
Hạ Bích phi nghiến răng, đưa tay đập mạnh xuống bàn, hai tay nắm chặt khiến cho vết thương lần trước khẽ đau nhói lên. Đám nô tì đứng xung quanh đều cúi gằm xuống, sợ sệt trộm nhìn nhau, họ đều không biết phải hành xử như thế nào cho phải.
Suy nghĩ một hồi, Hạ Bích phi chợt nghĩ ra một kế. Nàng ta gọi nô tì thân cận nhất của mình là Hoa Tuyết, ghé tai ả ta, khẽ thì thầm. Hoa Tuyết gật đầu lia lịa, sau đó vội vàng quay lưng rời đi nhanh chóng.
Hai mắt đang nhíu chặt lại của Hạ Bích phi từ từ dãn dần ra, ánh mắt càng lúc càng trở lên thâm sâu, hiểm ác khó lường, nhìn chằm chằm không rời về phía ti phủ của Mạch Tiểu Khê.
Một ngày dài trôi qua, màn đêm tĩnh lặng cũng đã dần buông xuống. Mạch Tiểu Khê và Phương Mễ cùng nhau ngồi dưới một gốc cây đào to, tựa lưng vào nhau khẽ ngước lên bầu trời.
Một lát nữa Mạch Tiểu Khê sẽ chuyển tới tẩm cung của Phương Bành Hạc để còn thuận tiện trông coi nàng, đề phòng nàng thừa cơ bỏ trốn như lần trước. Hai người đang mải mê trò chuyện, chợt Hoa Tuyết từ đâu mỉm cười thân thiện bước tới.
– Mạch cô nương, nô tì phụng mệnh hoàng thượng tới đón người về tẩm cung ngay bây giờ!
Vì Phương Mễ và Mạch Tiểu Khê đều mới vào cung nên không hề hay biết Hoa Tuyết là nô tì thân cận của Hạ Bích phi. Mạch Tiểu Khê thoáng chút ngạc nhiên vì nàng chưa từng nghĩ Phương Bành Hạc sẽ cho người tới đón. Nàng lưu luyến từ biệt Phương Mễ, vội vàng cùng Hoa Tuyết rảo bước về phía tẩm cung.
Trên đường đi, Hoa Tuyết lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc hình tròn nhỏ, mỉm cười thân thiện đưa cho Mạch Tiểu Khê:
– Đây là kẹo bồ đào, có vị rất ngon. Nô tì vì làm việc chăm chỉ nên được ban thưởng hai viên, xin mời Mạch cô nương thưởng thức cùng.
Mạch Tiểu Khê ngại ngùng toan từ chối, nhưng khi thấy ánh mắt lấp lánh có nét thật thà của Hoa Tuyết, bèn nhẹ nhàng đưa tay đón lấy và cho vào miệng.
Xác nhận Mạch Tiểu Khê đã nuốt xuống, Hoa Tuyết sung sướиɠ cười thầm trong bụng.
Mạch Tiểu Khê ơi là Mạch Tiểu Khê, lần này ngươi chết chắc rồi! Có trời mới cứu được ngươi, ả tiện nhân thối tha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]