Nhìn vẻ mặt đắc ý của lão Tứ Bội cùng gương mặt ra sức nịnh hót liên tục của Nghiệp Chung Quỳ, tôi hận mình không có quyền có thế mà tống cổ hết tất cả bọn chúng ra khỏi triều đình. Quan tham, kẻ ác như chúng còn treo đầu làm càn thì bá tính lương thiện không biết đi về đâu.
- Chứng cớ, nếu người vẫn khẳng định chắc chản Mạch Cường Chân không phải hung thủ, vậy thì hãy đem chứng cớ lên đây!
Hắc Thiến ngạo nghễ đáp.
Vương Sùng Ngân như chỉ đợi có thế, huynh ấy liên mỉm cười, vẫy tay một cái, ngay sau đó người thuộc hạ thân cận được phái đi điều tra đã tới. Người đó là La Hải Triều, thân tín bên cạnh Vương Sùng Ngân. La Hải Triều cúi đầu hành lễ một lượt, rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ được gói khăn cẩn thận.
- Khởi bẩm đại nhân, thần phụng lệnh Vương công tử điều tra chứng cớ tại tửu lầu và đã phát hiện chiếc hộp khả nghi này được cất giữ cẩn thận trong phòng của Tứ Bội.
Lão Tứ Bội nhác thấy chiếc hộp, hắn há hốc miệng kinh ngạc, không thốt lên lời. Vẻ mặt ngông nghênh, đắc thẳng của hắn ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Tôi nhìn thẳng vào hắn, cố gắng tìm hiểu một chút về con người này. Hắn và Cường Chân không thù không oán, cớ sao lại hết lần này đến lần khác hãm hại Cường Chân!
Nghiệp Chung Quỳ sai lính cẩn thận mở chiếc hộp ra. Bên trong hộp chứa một gói bột màu trắng. Thứ bột này tôi chỉ cần nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3434346/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.