Chương trước
Chương sau
Âu Dương Tư Phàm ngả người về phía sau, hơi nhíu mày liếc nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch mang vẻ ghét bỏ: "Đang nghĩ...tại sao bà ta không ra tay giết chết anh đi"
Âu Dương Dạ Trạch cười đến lồng ngực cũng rung động: "Thế nào? Cảm thấy mạng anh rất cứng có phải không?"
Âu Dương Tư Phàm không thèm nói chuyện với hắn nữa, xuống xe, không quên mảng một tiếng: "Bệnh thần kinh!"
Làn gió lạnh của buổi đông thổi qua, nhưng anh không thấy lạnh, bởi vì nhiệt độ trong lòng còn thấp hơn.
Mẹ của anh...lại muốn giết anh trai anh, nghe qua thật giống như một bộ phim cẩu huyết chiếu trên tivi.
Lúc này, Âu Dương Dạ Trạch cũng xuống xe, ném chiếc chìa khóa lên người Âu Dương Tư Phàm, sải bước dài đi tới cửa. Khi đi ngang qua Âu Dương Tư Phàm, môi mỏng khẽ mở: "Trên chiến trường chỉ có 2 phe, không phải quân ta thì chính là quân địch, không hơn không kém"
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Gió lạnh một lần nữa cuồn cuộn thối qua. Cuộc chiến đã khởi đầu rồi, còn lưỡng lự nhất định sẽ trở thành đào binh...
Âu Dương Tư Phàm cúi đầu cười cười.
Loading...

Trước giờ anh đều quyết đoán, chỉ riêng lần này, vì ai kia mà do dự...
Âu Dương Dạ Trạch bỏ mặc Âu Dương Tư Phàm đứng một mình ở ngoài trời, vặn cửa bước vào nhà. Vừa đóng cửa lại liền có một vật thế gì đó nhào vào lòng hẳn.
"Dạ Trạch, anh về rồi" - Giọng nói ngập ngừng khe khẽ vang lên giống như tiếng mèo con kêu. Nếu không phải trên người con gái này truyền đến hơi thở quen thuộc, không biết chừng một giây sau, thân thế trước mặt này đã không còn nguyên vẹn... Đôi con ngươi của Âu Dương Dạ Trạch dần trở nên sắm màu nhìn Lâm Nhã Tịnh đang uốn éo dưới thân, không khí xung quanh ngày một ngưng trọng, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự không vui: "Uống rượu?"
Lâm Nhã Tịnh không có nói chuyện, dụi dụi đầu vào trong lông ngực của Âu Dương Dạ Trạch giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng. Ngọn lửa chuẩn bị muốn bùng lên lại vị một hành động vô thức này mà vụt tắt...
Trời đất một mảnh quay cuồng, Lâm Nhã Tịnh mơ mơ màng màng cảm nhận hai chân không còn chạm vào mặt đất nữa, theo phản xạ ôm lấy cổ của người đàn ông để ổn định thân mình.
Đôi chân thon dài rất theo tiết tấu đi phòng mình, từng bước chân mạnh mẽ đi đến bên giường rồi mới thả cô xuống. Đôi mắt của Âu Dương Dạ Trạch khẽ híp lại: "Còn biết uống rượu, lá gan không nhỏ nhỉ. Là ai lấy rượu cho em?"
Nhận thấy khí tức của người đàn càng ngày càng lan rộng, áp bách khiến cô không thể nào thở được. Trước đó Đường Thiên Y nói cái gì nhỉ...Nếu như Cửu gia có hỏi chị cải gì khó trả lời, chị chỉ cần giả ngu là được! Cho nên học trò Lâm Nhã Tịnh vô cùng tiếp thu mà nói một câu...
"Dạ Trạch, anh rất thích bắt nạt em đúng không?" - Lâm Nhã Tịnh ngước mắt nhìn anh, ẩn sâu bên trong như đang chứa hàng ngàn ánh sao lấp lánh, ngu ngu ngơ ngơ mà hỏi.
Âu Dương Dạ Trạch không trả lời, chỉ khẽ cười. Những người dám đổi chủ đề trước mặt anh, bây giờ đều là những kẻ đã chết. Thế nhưng đối với người con gái này, anh đã dung túng thật nhiều lần...
Lâm Nhã Tịnh thấy anh im lặng không nói gì, nhìn theo động tác anh chầm chậm đứng dậy, sau đó rót một ly nước ấm, đặt vào tay cô.
Lâm Nhã Tịnh nhìn chằm chằm mặt nước dao động, hai tay vẫn cầm ly thật vững vàng nhưng là đôi mắt lại đại ra, giọng nói mang the men say mà phát ra: "Dạ Trạch, em nóng, em muốn đi tắm, em không muốn uống nước!"
Sau đó, cô gái hiếm khi một lần dứt khoát quăng ly nước vào người Âu Dương Dạ Trạch. Tuy rằng Âu Dương Dạ Trạch phản xạ rất nhanh bắt lấy, nhưng nước bên trong vẫn bị văng ra ngoài, dính lên hết trên mặt và quần áo. Sắc mặt của Âu Dương Dạ Trạch không thể nghi ngờ là rất khó coi...
Lâm Nhã Tịnh lại hồn nhiên, không biết mình vừa gây ra họa gì, cả người nóng bức, vụng về mà cởi hết quần áo của mình... Từng món, từng món đồ được cởi xuống. Thân thể trắng trẻo không một mảnh vải vô tư mà hiện ra trước mắt ai đó, mặc kệ hơi thở nhiễm một tầng tình dục đang dần được nâng cao.
Lâm Nhã Tịnh muốn tiến đến phòng tảm nhưng khi giơ chân lên, đặt xuống đất, đôi chân như mất đi hết sức lực, mềm nhũn như làm từ bùn lầy, cô theo quán tính mà nghiêng ngả về phía trước. Lúc này, một vòng tay rắn chắc ôm lấy eo cô, mùi hương bạc hà quen thuộc quanh quẩn bên mũi.
Lâm Nhã Tịnh vẫn mắt nhắm mắt mở, bất mãn căn nhãn: “Nóng! Nóng quá đi! Anh đừng đứng ở đó nữa! Em muốn đi tắm, muốn được đi bơi, anh mau tắm cho em đi!”
Âu Dương Dạ Trạch khẽ cong môi, hiển nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị này, bế ngang Lâm Nhã Tịnh đặt lên tay, sau đó thả cô vào bồn tắm, nhẹ nhàng mở nước.
Lâm Nhã Tịnh ngồi trong bồn tắm, cả người đang thả lỏng nằm ngửa như sắp chìm vào giấc ngủ.
Dòng nước ấm dần lan ra, chảy đến chạm tới ngón chân, bỗng nhiên hai chân cô tức khắc co lại theo bản năng, hai cánh tay ôm lấy đôi chân, mắt vẫn nhắm nghiền, mái tóc dài đen nhánh xõa ra càng làm dáng người cô trở nên nhỏ bé, mỏng manh như một chiếc ly thủy tinh.
Nếu như người đã từng học qua tâm lý học, đều sẽ biết được tư thế ngồi cuộn tròn này chính là tư thế phòng thủ, bất an, muốn ngăn chặn cách biệt thế giới bên ngoài xâm phạm vào mình. Tất cả hành động này của cô đều làm trong vô thức...
Âu Dương Dạ Trạch rũ mắt nhìn con mèo nhỏ ôm lấy thân mình, không nóng vội mà cởi ra áo khoác ngoài, xắn lên tay áo, lại tùy ý cởi bỏ vải nút áo đầu của chiếc sơ mi xám đen, xả nước ấm vào bồn tảm cho cô, nửa quỳ xuống mặt sàn lạnh ngắt, bàn tay chai sần nhẹ nhàng sờ một bên má của cô.
Thân thể cô khẽ rụt lại, run run như một con thú bị thương đang sợ hãi. “Bảo bối, nhìn anh”
Hơi nóng của nước ấm lượn lờ xung quanh tạo nên một không gian ảo diệu, Lâm Nhã Tịnh chậm rãi hé mở đôi mắt mơ màng, nhíu lại lông mày, giọng nói vang lên giống như nghi ngờ mà hỏi: “Dạ Trạch?”
Nghe đến âm thanh rất gần, rất gần đáp lại:"Tôi ở đây"
Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, hai tay vơ loạn trên không trung, như là bất lực mà thì thào: "Em không muốn tắm trong bồn, không muốn tắm. Bọn người đó thật đáng sợ! Dạ Trạch cứu em, em không muốn tắm! Trong nước đã bị bọn họ bỏ thuốc, em không muốn nằm dưới thân bọn họ!"
Cho dù là câu nói không đầu không đuôi, không nhắc đến đích danh một ai, nhưng hắn vẫn hiểu...
Hóa ra...trong tâm trí của cô, hình ảnh ấy đã ám ảnh đến mức ăn sâu vào từng giây thần kinh.
Bình thường nhìn cô như là không có chuyện gì, nhưng sự thật, tâm hồn nhỏ bé luôn không ngừng bị quá khứ đó ăn mòn, ngày một ngày một cảng đè nặng tạo thành một bóng ma tâm lý. Mỗi lần cô đi tắm, đều chỉ dám đứng ở dưới vòi sen... điều này cô chưa từng dám nói với ai... Cô luôn sợ hãi.
Tuy đều là chuyện đã qua nhưng cô không quên được, cho nên khi Âu Dương Dạ Trạch trong hộp đêm đe dọa cô, cô đã tuyệt vọng hoảng hốt đến như vậy. Đôi mắt phượng sắc sảo híp lại.
Hắn đứng dậy, cũng bước chân vào trong bồn tắm chật hẹp, sau đó ngồi xuống, đặt cô gái nhỏ nằm lên người anh. Cả hai đều bị ướt đầm. Từng giọt nước ở trên vòi sen tuôn xối xả trên đầu hai người. Như thể anh muốn bước vào trong ký ức đó...
Âu Dương Dạ Trạch giữ chặt lấy gáy của cô, đặt môi lạnh của mình lên môi cô, khẽ liếm, khuấy đảo.
Lâm Nhã Tịnh chống hai tay ở trên lồng ngực anh, ra sức chống cự, muốn chạy thoát, trong ký ức vẫn là bọn người xấu xa kia.
Mặc kệ Lâm Nhã Tịnh cào cấu lồng ngực của anh, đụng đến vết thương mới lành, máu chảy hòa vào dòng nước ấm sạch sẽ.
Cho đến khi hai cánh môi phấn nộn đỏ hồng sưng lên, Lâm Nhã Tịnh cũng dùng quá nhiều sức mà mệt lả đi, Âu Dương Dạ Trạch mới thả cô ra, chăm chậm cất lên giọng nói trầm khàn: "Nhã Tịnh, tôi là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.