Lâm Nhã Tịnh ngoan ngoãn tiến tới, ngồi bên cạnh anh. Cô không biết từ bao giờ lời nói của anh lại như bùa chú, cô không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng nữa.
Âu Dương Dạ Trạch ở nơi người khác không thấy, cong nhẹ môi, hạ tầm mắt nhìn thoáng qua cố Lâm Nhã Tịnh một cái. Ánh mắt dần dần thay đổi. Phải nói như thế nào đây...
Giống như vườn địa đàng mà Thiên Chúa đã tạo ra. Nơi đó có rất nhiều, rất nhiều những loại quả trái thơm ngon tuyệt hảo, nhưng chỉ có duy nhất một loại cây mà Adam và Eva không được ăn. Điều gì càng cấm sẽ càng gầy cảm giác kích thích, cám dỗ không thể cưỡng lại được.
Âu Dương Dạ Trạch giờ phút này giống như Adam, nhìn thấy trái ngon trước mặt nhưng lại không thể ăn. Anh thừa nhận khả năng tự chú của bản thân trước mặt cô thật sự đã trở về một con số 0 tròn trĩnh.
Lâm Nhã Tịnh thấy Âu Dương Dạ Trạch nhìn chăm chăm, ánh mắt nóng rực đó khiến cô ngồi không yên: "Dạ Trạch, anh gọi em là...có chuyện gì không?"
Âu Dương Dạ Trạch khẽ dời tầm mắt lên gương mặt bất an của cô, từ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô. "Cho em"
Lâm Nhã Tịnh nhận lấy, nhìn qua mới phát hiện đó là một chiếc hộp đựng điện thoại di động. Là một chiếc mới tỉnh.
"Tại sao lại mua điện thoại cho em?" - Hiện tại cô cũng không đi đâu, luôn ở nhà, mà ở nhà không phải đã có điện thoại bàn rồi sao? Hơn nữa, trước giờ Âu Dương Dạ Trạch không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771047/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.