Từ duy ngôn ngữ như đột ngột bị biến mất, cô không biết mình nên nói cái gì bây giờ nữa.
Âu Dương Dạ Trạch hạ tầm mắt nhìn xuống đôi môi khô khốc của cô, môi mỏng khẽ mở, tuy sườn mặt uy nghiêm lạnh lẽo nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng tựa như lông hồng bay trong gió khẽ khàng chạm đến tâm can: "Darling, nhớ cho kỹ, em là người của tôi, em không chỉ có một mình"
Tim Lâm Nhã Tịnh như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy. Cô vô thức nắm lấy vạt áo của Âu Dương Dạ
Trạch, cúi đầu, cắn cắn môi.
Cô biết lòng mình đang run rẩy.
Hốc mắt lại nóng lên. Cô không biết từ khi nào bản thân lại trở nên mềm yếu như vậy. Tại sao khi ở bên cạnh hàn, cô chỉ luôn muốn khóc thế này?
Cô lại thấy mắt mình đau đau. Có lẽ hôm qua đã khóc cạn cả nước mắt rồi nên bây giờ chỉ có thể là mũi cô hồng lên một chút, mắt cũng đã lên một chút mà thôi.
Lâm Nhã Tịnh nghĩ khuôn mặt cô bây giờ có lẽ đã xấu đến mức không thể nhìn.
Nhưng hình ảnh này trong mắt Âu Dương Dạ Trạch lại là rất đáng yêu. Mặc dù từ trước tới nay, hắn không hiểu thứ gì gọi là "đáng yêu", trong cuộc sống của cần sai một bước, rất nhiều mạng người sẽ vì hắn mà hắn chỉ có quyền lực, chỉ có người sống ta chết, chỉ có sự tàn nhẫn sát phạt, thận trong mà bước đi, chỉ đổ xuống. Hắn không thể buông lỏng một giây không thể không phòng bị.
Nhưng tại giây phút này, hắn chỉ muốn duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771031/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.