Nói chuyện với một cô gái như cô, một câu là chém giết, hai câu là chém giết thật sự không có vấn đề gì sao? Còn nữa, giọng nói của hắn giống như là là lời vui đùa cho qua chuyện nhưng không hiểu tại sao cô lại có cảm giác sự việc còn tệ hơn lời hắn nói nữa.
Suy cho cùng cô vẫn không biết được bọn họ là địch hay bạn đây? “Cô học đại học A sao?" – Triệu Tử Mặc vừa đánh tái lại vừa nói.
Không hiểu sao hôm nay đường đi thật dài. Cô nhìn qua Triệu Tử Mặc, có lẽ bọn họ có thể đã điều tra hết tất cả về cô. Một câu hỏi lại giống mang theo giọng điệu tám phần chắc chắn. Lâm Nhã Tịnh gật đầu.
Triệu Tử Mặc lại nói tiếp: “Tôi nhớ được gần đại học A có rất nhiều món ngon, hôm nào tôi đưa cô đi ăn thử nhé
Lâm Nhã Tịnh không tự chủ được nhớ về quá khứ, lạnh người đi mà nói: “Tôi không muốn ăn ở đó nữa, đồ ăn ở đó cũng không ngon
Quá khứ của cô khi đó, cô không muốn nhớ lại. Khi đó cô còn có ba, còn có tương lai cùng ước mơ. Bây giờ thì sao? Cô không có gì cả! Tất cả đều không có! "Lâm tiểu thư, nếu như cô không thích chỗ đó, chúng ta có thể chọn một chỗ khác. Hy vọng cô đừng từ chối lời mời này, hơn nữa tôi mong tôi có thể gặp cô buổi hôm đó. Tôi nhất định sẽ khao cô một món cực kỳ nổi tiếng ở đây, xem như là quà gặp mặt của tôi" - Triệu Tử Mặc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771022/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.