Lâm Nhã Tịnh ngây người một lúc, sau cùng vẫn cúi đầu đi đến bên người Âu Dương Dạ Trạch, thuận theo ý anh mà ngồi xuống.
Âu Dương Dạ Trạch dường như rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô, giọng nói nhẹ nhàng đi không ít "Bảo bối, mấy ngày nay tôi không có ở nhà, em đã làm gì?"
Tại cô hơi run lên, Lâm Nhã Tinh mất tự nhiên lên tiếng: "Cũng...cũng chỉ ở nhà ngây ngốc thôi
Hàn giam cô ở đây, không cho cô ra ngoài, cô nào dám ra ngoài. Hắn đây là cố ý thăm dò cô hay là trêu chọc cô đây?
Bên tại truyền lên một tiếng cười khẽ: "Rất ngoan”
Tay hằn cầm đũa giơ lên gấp một miếng tôm, sau đó đưa đến trước miệng cô ý bảo cô ăn.
Lâm Nhã Tịnh mím môi, trong đôi mắt ánh lên sự kháng cự rất rõ ràng. Cô mở miệng muốn nói, bên tai lại vang lên âm thanh không vui: "Không ăn? Là không muốn ăn hay là không thích tôi đút?"
Lời muốn nói lại bị ngăn ở cổ họng, Lâm Nhã Tịnh lập tức há miệng cho toàn bộ con tôm vào trong. Con tôm này rất lớn, cô lại ngậm hết vào, hai bên má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn đến cảnh này, Âu Dương Dạ Trạch đột nhiên lại nghĩ đến một việc khác, thân thể hãn thế mà lại nổi lên phản ứng. Phải biết là bình thường tự chủ của hắn rất mạnh, huống chi về phương diện này, hắn cũng không mấy hứng thú, gặp dịp thì chơi, cũng chỉ là nhu cầu sinh lý mà thôi. Vậy mà hôm nay vì hành động nhỏ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771012/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.