Ngã rẽ
Cái chuông điện vang lên, báo hiệu một người khách khác tới cửa hàng tiện lợi. Tôi bước đi một cách tội lỗi và dúi đầu đằng sau cái giá để hàng mà chúng tôi đang xem xét.
Thôi diễn trò như tội phạm ấy đi, Melanie khuyên bảo.
Tôi không diễn, tôi đáp lại cộc lốc.
Bên dưới một lớp mồ hôi lóng lánh, lòng bàn tay tôi lạnh ngắt, mặc dù căn phòng nhỏ đó hơi nóng. Những cửa sổ rộng để lọt quá nhiều ánh mặt trời vào trong nên cái điều hòa nhiệt độ kêu ầm ầm khổ sở kia không thể bù lại được.
Cái nào? Tôi hỏi.
Cái to ấy, cô ấy bảo tôi.
Tôi vồ lấy cái gói lớn hơn trong hai gói trên giá, một cái túi đeo bằng vải bạt trông có vẻ đựng được nhiều đồ hơn số tôi có thể mang. Rồi tôi đi vòng qua góc tới chỗ để mấy chai nước.
Chúng ta có thể mang theo ba bình, cô ấy quyết định. Nó sẽ cho ta ba ngày để tìm kiếm họ.
Tôi hít một hơi thở sâu, cố nói với mình rằng tôi sẽ không làm theo. Tôi chỉ đơn giản là đang cố khiến cô ấy hợp tác nhiều hơn, thế thôi. Khi tôi đã có toàn bộ câu chuyện rồi, tôi sẽ tìm ra ai đó – có lẽ là một Người truy tìm khác, một người bớt ghê gớm hơn cái người đã bị chỉ định cho tôi – và chuyển thông tin này cho người đó. Tôi chỉ đang cẩn trọng thôi, tôi tự hứa với mình.
Cái cố gắng tự lừa dối bản thân một cách kì cục của tôi thảm hại đến nỗi Melanie chẳng thèm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chu/54728/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.