Hữu ích
Tôi đông cứng và vội nhìn ra sau lưng xem liệu có ai đang đứng sau tôi không.
“Gladys là vợ bác ấy,” Jamie thì thầm gần như không ra tiếng. “Bác ấy đã không thoát được.”
“Gladys,” Walter nói với tôi, lờ đi phản ứng của tôi. “Bà có tin được là tôi thoát mà lại bị bệnh ung thư không? Thế nào là vận may nhỉ? Tôi chưa từng bị ốm lấy một ngày trong đời…” Giọng ông trượt đi cho đến khi tôi không thể nghe thấy gì nữa, nhưng môi ông vẫn còn tiếp tục cử động. Ông quá yếu không nhấc tay lên được; những ngón tay ông tự lê về phía rìa cái cáng, về phía tôi.
Ian thúc tôi lên trước.
“Tôi nên làm gì?” tôi hít thở. Mồ hôi rịn trên trán tôi chẳng liên quan gì tới độ ẩm hết.
“… ông nội tôi đã thọ tới một trăm lẻ một tuổi,” Walter khò khè, lại nói thành tiếng. “Trong gia đình tôi chưa từng có ai bị bệnh ung thư cả, thậm chí cả đám anh em họ cũng không. Nhưng chẳng phải bà dì Regan của bà đã bị ung thư da đấy à?”
Ông nhìn vào tôi một cách tin cậy, chờ một câu trả lời. Ian chạm vào lưng tôi.
“Ừm…” tôi lầm rầm.
“Có lẽ đó là dì của Bill,” Walter tự nhận.
Tôi liếc một cái hoảng sợ về phía Ian, nhưng anh nhún vai. “Giúp tôi,” tôi ra hiệu cho anh.
Anh chỉ cho tôi nắm lấy những ngón tay đang dò tìm của Walter.
Màu da của bác Walter trắng bệch và trong suốt. Tôi có thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chu/2244331/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.