Cố gắng
Tôi rên rỉ. Đầu tôi quay mòng mòng và lộn xộn. Dạ dày tôi cuộn lên một cách ghê tởm.
“Rút cục,” ai đó lẩm bẩm vui mừng. Ian. Tất nhiên rồi. “Đói chưa?”
Tôi nghĩ về chuyện đó rồi vô tình phát ra một âm thanh ú ớ.
“Ồ. Đừng bận tâm. Xin lỗi em. Một lần nữa. Chúng tôi phải làm thế. Mọi người thấy… phiền khi chúng tôi mang em ra ngoài.
“Không sao,” tôi thở dài.
“Muốn chút nước không?”
“Không.”
Tôi mở mắt, cố tập trung trong bóng tối. Tôi có thể nhìn thấy hai vì sao qua cái lỗ trên đầu. Vẫn còn là đêm. Hay lại một đêm nữa, ai mà biết được?
“Tôi đang ở đâu?” tôi hỏi. Hình dáng những cái lỗ không quen thuộc. Tôi có thể thề là tôi chưa từng nhìn vào cái trần nhà này trước đó.
“Phòng em,” Ian nói.
Tôi tìm kiếm khuôn mặt anh trong bóng tối nhưng chỉ có thể nhận ra hình dạng tối thui của đầu anh. Tôi dùng những ngón tay để kiểm tra bề mặt nơi tôi đang nằm; đó là một cái nệm thật sự. Có một cái gối dưới đầu tôi. Bàn tay tìm kiếm của tôi chạm vào tay anh, và anh tóm lấy ngón tay tôi trước khi tôi có thể rút lui.
“Phòng này thực sự là của ai?”
“Của em.”
“Ian…”
“Từng là của chúng tôi – Kyle và tôi. Kyle đang… bị giữ trong bệnh viện cho đến khi mọi chuyện được định đoạt. Tôi có thể chuyển vào ở cùng Wes.”
“Tôi không chiếm phòng anh đâu. Và ý anh là gì, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chu/2244322/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.