12
Về sau, tôi thực sự học hành nghiêm túc.
Chỉ cần thành tích của tôi có một chút xíu tiến bộ, Lục Lương Đình đã rất vui rồi, giống như dỗ em nhỏ trong nhà trẻ vậy.
“Bạn Dư Âm giỏi thật đấy.”
Người ta yêu đương thì dựa vào nhan sắc, còn tôi đây yêu đương phải dựa vào tài hoa. Thành tích phải tiến bộ mới được ôm, bế, hôn.
Mỗi lần như vậy, Lâm Hân Hà ngồi sau bàn chúng tôi đều tức đến mức mặt mũi xị ra.
Chịu thôi, ai bảo cô ta không ra tay sớm chứ, không thì tôi cũng chẳng có cửa.
Vậy nên đến sớm cũng không bằng đến đúng lúc.
Tán thì cũng phải tán cho trót chứ.
13
Một đêm nọ, tôi làm bài rất tệ.
Trong thời gian chạy nước rút thi đại học, lần đầu tiên tôi nếm trải mùi vị của sự lo âu vì tôi muốn học cùng một trường với cậu ấy.
Có lẽ trong lòng cậu ấy cũng vậy, kế hoạch tương lai của cậu ấy có tôi dù ngoài miệng không nói, vì cậu ấy không muốn tạo thêm áp lực cho tôi.
Nhưng hôm nay Lục Lương Đình rất khác, không kiên nhẫn giảng bài cho tôi như ngày trước nữa.
Cậu ấy ném đề lên trên bàn, lạnh lùng nói với tôi: “Không biết thì đừng làm nữa.”
Khoảng thời gian này, quan hệ của tôi với cậu ấy vẫn ngọt ngào như mật ong, có bao giờ nghe được mấy lời như vậy đâu.
Vậy mà đã hết kiên nhẫn với mình rồi ư?
Tôi tức lên.
Bình thường lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chanh-nhung-khong-bo-anh/2834815/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.