26
Ngày tháng cứ bình thường trôi qua.
Tôi và Nghiêm Thanh vẫn độc thân, chẳng thay đổi gì. Người Nghiêm Thanh thích là cô bạn cùng phòng Hoàng Nịnh của tôi. Đáng tiếc là, nhờ tôi mai mối, quan hệ giữa Nghiêm Thanh và cô ấy phát triển không tệ, họ trở thành bạn bè bình thường.
Hoàng Nịnh là một cô gái bí ẩn, hồi năm nhất thì nhập học chậm hơn tôi tận một tháng, cũng không biết tại sao trường lại chấp nhận.
Nhớ ngày đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã có một cảm giác quen thuộc.
Cô ấy nói: “Dư Âm, rất vui khi gặp lại cậu.”
Tôi cảm thấy giọng điệu thăm hỏi của cô ấy hơi lạ: “Chúng ta quen biết à?”
“Giống như từng quen, có thể gọi là biết nhau thôi.” Cô ấy cười nói.
Cách nói này xem như tạm chấp nhận được nhỉ.
Về sau quan hệ của chúng tôi cũng khá ổn, bởi vì cô ấy luôn tìm được cho tôi đủ kiểu việc làm thêm. Quan trọng là tiền lương nhiều, vì từ ngày hôm đó tôi đã không động vào thẻ mẹ đưa nữa.
Nhưng mà… Việc làm thêm Hoàng Nịnh giới thiệu cho tôi có độc. Lúc nào tôi cũng gặp được Lục Lương Đình.
Làm nhân viên ở tiệm hoa quả, tôi được cắt hoa quả cho cậu ấy.
Làm nhân viên cao cấp ở quán thịt nướng, tôi được đứng bên cạnh nướng thịt cho khách VIP là cậu ấy.
Làm nhân viên bán tất online, tôi cũng gặp được cậu ấy. Cậu ấy khiếu nại tôi bán hàng giả.
Tôi thực sự không hiểu nổi cậu ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chanh-nhung-khong-bo-anh/2834809/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.