Cao Thế Bân đang bận bịu nhớ về người con gái mang tên Tư Châu.
Dù đã bị tư bản Hứa Dĩ Quân bốc lột đến tối tăm mặt mày nhưng cũng không đủ để ngừng nghĩ đến cô ấy.
Ánh mắt buồn bã hiện lên nếu để đối diện nhìn thấy chắc chắn sẽ nói cậu bị người yêu đá.
’ Tư Châu, em đi lâu như vậy mà không nói với anh một tiếng, cứ lặng lẽ mà đi ’. Thế Bân cứ lẫm bẫm trách Tư Châu, giờ anh không khác gì kẻ điên cả.
Cũng phải trong mắt em ấy, cậu đâu quan trọng đến nỗi mà cô ấy đi đâu cũng phải báo. Chỉ là mình đã quá ảo tưởng về giá trị bản thân mà thôi.
’ Thế Bân, cậu đang chọc điên tôi đó … Cậu … ’. Anh hùng hổ xông vào. Cậu đã rõ muốn nát cái cửa nhưng vẫn không có được một dấu hiệu trả lời nào.
Nhìn bạn mình ngẩn ngơ mà anh có hơi bất ngờ.
Thế Bân giờ như kẻ điếc, Dĩ Quân có nói gì thì cậu cũng chẳng nghe lọt tai được chữ.
Cậu cũng đang rất giận Dĩ Quân vì không nói cho mình biết chuyện Tư Châu sẽ nghĩ việc một tuần. Giờ thì đến đây xem mình thê thảm đến cỡ nào chứ gì.
’ Tìm tôi làm gì ’. Ánh mắt nặng trĩu, nói chuyện nhưng không thèm nhìn Dĩ Quân lấy một cái.
’ Cậu bệnh cũ lại tái phát rồi à. Thật chẳng ra làm sao ’. Nhìn thấy bạn mình anh chỉ biết lắc đầu, cậu ta có khác gì Tuấn Khải em mình đâu. Dạo này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-can-ly-tri-de-yeu-em/3573650/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.