Cô sau khi một đêm mất ngủ cũng đã dần ổn định lại tinh thần.
Bước xuống lầu thì thấy mọi người đang dùng bữa sáng.
Cô tự trách bản thân mình vô dụng, ngay cả nấu cho ba mẹ một bữa cũng khó nữa.
’ Tư Châu, xuống ăn sáng đi con ’. Bà Hàn thấy cô liền gọi.
Bà không muốn làm phiền đến giấc ngủ của cô nên không có gọi. Với lại tối hôm qua bà thấy cô có chút không ổn.
’ Con sao rồi, đã ổn chưa? ’. Nhìn mắt cô sưng húp cả lên, con bé cứ như vậy thử hỏi người mẹ nào có thể an tâm được chứ.
Cô kéo ghế ngồi xuống, liền bị mẹ hỏi khó.
’ Con … Con không sao. Ba mẹ dùng bữa tiếp đi ’.
’ Tư Châu, con bị gì à ’. Ông Hàn cũng thắc mắc, vợ ông nói như vậy là sao chứ.
’ Không sao ạ ’. Cô cố gắng tránh né, không muốn đề cập đến. Dù sao mọi chuyện cô cũng đã tự kết thúc tối hôm qua rồi.
Giờ ai mà nhắc đến là vết thương lòng của cô lại tái phát.
Có thể ông bà Hàn không biết nhưng làm sao có thể qua mắt Mộ Đằng cậu đây.
Nhìn cô vì người đàn ông đó mà ngày càng tiều tụy, cậu vừa thương vừa tức. Sao cô cứ cố chấp yêu anh ta mà không cho cậu một cơ hội chứ.
’ Không sao thì tốt rồi, mà Tư Châu à lát nữa ăn xong con cùng với Mộ Đằng đi đến ’ Big Sign ’ cùng với ba ’. Ông chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-can-ly-tri-de-yeu-em/3573648/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.