Cao Thế Bân từ sau khi gặp Hàn Tư Châu thì trở thành con người hoàn toàn khác.
Hay cười, tâm trạng lúc nào cũng phơi phới. Khác với vẻ ủ rủ, lầm lì như trước kia.
' Chủ tịch... '. Nhìn thấy cảnh chướng mắt, nhất thời cậu bị bất động.
Hứa Dĩ Quân nhìn xem người nào dám ồn ào, tự tiện xông vào phòng làm việc của người khác mà không rõ cửa.
' Cậu có việc gì sao? '. Nhìn thấy cậu bạn thân thì cũng bớt đi sự khó chịu.
Cứ tưởng là ai, chứ tên Thế Bân này anh còn xa lạ gì nữa.
Nghe thấy tiếng của Dĩ Quân, anh cũng dần bình tĩnh.
' Giám đốc Cao, xin chào! '. Tiêu Diệp nhìn gương mặt ngơ ngác của Thế Bân mà có chút buồn cười.
Thế Bân mỉm cười coi như là đáp lễ với cô ta.
' Được rồi thư ký Tiêu, cô ra ngoài trước đi. Tối nay phải trông cậy vào cô rồi '. Anh quay sang nói với Tiêu Diệp.
Biết là cậu ta sẽ hiểu lầm mình và cô Tiêu nên anh muốn hai người họ tránh mặt để anh có thể tiện giải thích.
' Dạ được '.
Ra khỏi cửa Tiêu Diệp ánh mắt sắc bén nhìn vào tay mình.
' Muốn có được hạnh phúc sao... Hừ,... '. Ánh mắt đay nghiến như muốn đạp đổ hết mọi thứ.
' Dĩ Quân, cậu cũng hay thật. Nhìn mà cứ tưởng hai người đang hẹn hò không đó '. Tiêu Diệp vừa ra ngoài, cậu đã vội đi đến hỏi tội.
' Thế Bân, cậu bớt nói chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-can-ly-tri-de-yeu-em/3573631/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.