Hà Ninh gọi điện cho Lý Huyên.
Nội dung ngắn gọn nhưng ý tứ rõ ràng, bà mời Lý Huyên đến thăm nhà mình ở Lăng An.
Bà vẫn sợ mất mặt nên viện cớ thịt vịt thịt bò trong nhà ướp xong hết rồi, bảo Lý Huyên tới nếm thử.
Lý Huyên ngơ ngác nghe điện thoại, Tô Hạnh Xuyên ở cạnh nói khẽ: "Muốn thì đến, không muốn thì thôi."
Lý Huyên suy nghĩ rồi quyết định nhận lời, nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng không biết cách giao tiếp với Hà Ninh, thế là đưa điện thoại cho Tô Hạnh Xuyên để anh nói.
Tô Hạnh Xuyên vui vẻ cầm lấy điện thoại.
Cúp máy xong, Tô Hạnh Xuyên đi ra ban công.
Lý Huyên đang dựa vào lan can hóng gió, Tô Hạnh Xuyên ôm cậu từ phía sau rồi ghì cậu trong lòng, "Không lạnh à?"
Lý Huyên lắc đầu.
Tô Hạnh Xuyên nói: "Để tớ thay mẹ tớ giải thích với cậu."
"Cậu nói tám trăm lần rồi còn gì."
Tô Hạnh Xuyên cười khẽ, "Cảm giác như có xin lỗi thế nào cũng không bù đắp nổi, bé cưng, rốt cuộc hôm đó mẹ tớ nói gì với cậu vậy?"
"Chẳng nhớ nữa."
Lý Huyên quay đầu nhìn Tô Hạnh Xuyên, khóe miệng nhếch lên: "Trước lúc gặp lại cậu thì nhớ rõ lắm, sau khi gặp lại quên hết rồi."
Cậu dựa vào ngực Tô Hạnh Xuyên, "Muốn bù đắp cho tớ thì ——" Cậu chợt im bặt.
"Thì sao?"
Lý Huyên nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra, thở dài một hơi: "Hình như chẳng có gì cần cậu làm cả."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-trung-phong-kham-nam-khoa-cua-tinh-cu/3546728/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.