Tô Hạnh Xuyên ôm chặt Lý Huyên vào lòng.
"Huyên Huyên, cậu không cần chứng minh bất cứ điều gì với mẹ tớ cả."
Lý Huyên nghẹn ngào: "Cần chứ."
"Tại sao? Chẳng lẽ mẹ tớ không đồng ý thì tụi mình không thể bên nhau à?"
Lý Huyên sững sờ, chẳng lẽ...... không phải sao?
Tô Hạnh Xuyên ôm mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, "Không phải, dù bà có đồng ý hay không thì tụi mình vẫn sẽ bên nhau, bởi vì tớ không thể chờ thêm nữa."
Lý Huyên nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.
Tô Hạnh Xuyên nói: "Chuyện bảy năm trước là lỗi của tớ, lẽ ra tớ phải nói với bố mẹ sớm hơn để họ chuẩn bị tâm lý. Nếu nhất định phải nói Huyên Huyên có lỗi thì lỗi duy nhất của Huyên Huyên là năm đó không cho tớ biết chuyện này."
Khóe miệng Lý Huyên trĩu xuống, tiếng thút thít càng lớn hơn.
"Tớ không muốn cậu đi tìm mẹ tớ, đây là chuyện tớ phải giải quyết, Huyên Huyên vốn rất giỏi giang," Tô Hạnh Xuyên thì thầm bên tai Lý Huyên: "Bé ngoan không cần chứng minh gì hết."
Lý Huyên vùi mặt vào vai Tô Hạnh Xuyên lẩm bẩm: "Không được nói vậy."
Tính bướng bỉnh của cậu bảy năm sau mới thấy lại.
Tô Hạnh Xuyên nhịn không được dụi má vào trán cậu như trước kia, "Cậu còn chưa ăn tối nữa, về ăn cơm rồi ngủ một giấc đi, sáng mai tớ đón cậu đi làm, được không?"
"Vậy còn mẹ cậu?"
"Cứ để tớ lo."
Lý Huyên ôm chặt bả vai Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-trung-phong-kham-nam-khoa-cua-tinh-cu/3546725/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.