Tô Hạnh Xuyên làm thế nào cũng nghĩ không ra.
Người bị theo đuổi lại lo được lo mất.
Anh đợi ở cửa căn tin số một hai mươi phút mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Huyên, Vu Thanh Lan đi ngang qua hỏi anh đứng đây làm gì, Tô Hạnh Xuyên cũng rất muốn hỏi bản thân: Mình đang làm gì thế này??
Đang chờ Lý Huyên ăn cơm sao?
Bực bội hối hận xen lẫn một nỗi chờ mong thầm kín khiến mấy ngày nay anh bồn chồn không yên. Tối qua Lý Huyên hẹn anh đến căn tin số một ăn cơm, người bị theo đuổi là anh không chỉ đến mà còn đứng đợi ở cửa hai mươi phút, kết quả Lý Huyên không tới.
Anh lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Lý Huyên.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không gửi đi.
Anh quay người đi vào với Vu Thanh Lan, cô hỏi anh: "Bé yêu đâu rồi?"
Tô Hạnh Xuyên nhíu mày, "Bé yêu nào?"
"Thì cậu bạn kia kìa, ngoại hình đẹp thật, nghe nói học ở khoa Y, tớ thật không dám tưởng tượng cảnh cậu ấy đứng bên bàn mổ, cảm giác như em bé cố làm ra vẻ cool ngầu vậy," Vu Thanh Lan nheo mắt, cầm hai cây đũa giả bộ như đang mổ rồi nói: "Mới đầu tớ cảm thấy chuyện cậu đột nhiên biến thành gay thật quá khó tin, nhưng đối tượng lại là bé yêu, haizz, nên tớ thấy chuyện này cũng dễ hiểu thôi!"
Tô Hạnh Xuyên: "...... Tớ đâu phải gay."
Vu Thanh Lan giống nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, nhại giọng anh nói: "Vậy cậu thích ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-trung-phong-kham-nam-khoa-cua-tinh-cu/3546719/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.