Thời gian trở nên chậm chạp, không cách nào đo đếm.
Lý Huyên dần bủn rủn, điện thoại tuột khỏi ngón tay rơi độp xuống sàn.
Âm thanh này khiến Lý Huyên bừng tỉnh trước, cậu đột ngột đẩy Tô Hạnh Xuyên ra, không để ý đuôi mắt và bờ môi ướt át, cũng không để ý Tô Hạnh Xuyên giữ mình lại theo bản năng, hốt hoảng thất thố nhặt điện thoại chạy tới cửa, thay giày rồi xông ra ngoài.
Bỏ lại một mình Tô Hạnh Xuyên trong phòng khách.
Cánh cửa để mở bị gió trong hành lang thổi đung đưa, hương thơm và hơi ấm trong ngực từ từ tan đi.
Hệt như một giấc mộng.
Trên kệ tủ bên cạnh đặt một tượng trang trí hình mèo con, Tô Hạnh Xuyên liếc nhìn rồi cầm lên ném xuống đất làm nó vỡ tan tành.
Tô Hạnh Xuyên nhắm mắt lại.
Anh dựa vào tường, cảm xúc nở rộ như pháo hoa chỉ còn lại một vệt khói, lần đầu tiên Tô Hạnh Xuyên cảm thấy mình giống như trò cười, bị đá thì thôi đi, còn trơ trẽn chia rẽ tình cảm người khác nữa.
Điên rồi, chắc anh điên mất rồi.
Cũng có thể vì cô đơn quá.
Anh thật sự rất nhớ Lý Huyên.
Lần đầu gặp Lý Huyên bảy năm trước, anh vẫn không biết cậu sẽ để lại dấu ấn sâu đậm đến mức nào trong đời mình.
.
Bảy năm trước.
Tô Hạnh Xuyên nhìn Lý Huyên rời khỏi sân bóng rổ, bạn anh đi tới hỏi: "Nhìn gì thế?"
Lý Huyên đã biến mất khỏi tầm mắt Tô Hạnh Xuyên, anh chỉ nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-trung-phong-kham-nam-khoa-cua-tinh-cu/3546709/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.