"Mẫu thân chẳng phải đã dặn ngươi không được sao? Ngươi quên rồi à?" Tuyết Y vừa vuốt bụng vừa liếc mắt nhìn hắn.
"Lời đó là khi trước thôi, giờ thì ngươi khỏe rồi." Thôi Hành tiến sát từ phía sau nàng, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết. "Ngươi làm khó ta lâu như vậy, chẳng lẽ không định cho ta chút thù lao sao?"
Tuyết Y nghe xong có chút chột dạ. Những ngày qua, tính tình nàng thay đổi khá nhiều vì mang thai, tâm trạng lúc nào cũng bất ổn.
Thừa dịp nàng đang đắn đo, Thôi Hành đã nhanh tay điều chỉnh vòng eo nàng.
Tuyết Y chống tay lên gối, giọng nói khẽ run: "Nhưng ta... vẫn thấy sợ."
Thôi Hành không đáp, chỉ nhìn chăm chú vào vòng eo mềm mại của nàng, trong ánh mắt thấp thoáng nét cười. "Nhưng thân thể ngươi lại không nghĩ như vậy đâu."
Gương mặt Tuyết Y lập tức đỏ bừng.
Khóe miệng Thôi Hành khẽ nhếch lên, một tay nâng eo nàng, giọng trầm thấp nói: "Đừng sợ."
Tuyết Y cắn nhẹ môi dưới, khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, bờ môi mềm mại của hắn đã áp sát lên môi nàng. Tuyết Y vòng tay qua cổ hắn, ngâm nga khe khẽ, cảm thấy mình như đang tan ra, mềm mại như một vũng nước.
"Bụng có thấy khó chịu không?" Thôi Hành khẽ nghiêng đầu hôn lên trán nàng.
Tuyết Y lắc đầu, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ mỉm cười: "Không khó chịu, hài tử cũng rất ngoan."
"Vậy giờ còn sợ không?" Thôi Hành lại hỏi.
Tuyết Y nép vào cổ hắn, khẽ lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-nham-long-chim/3737340/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.