**"Ngươi nghiêm túc?"** Thôi Hành đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
**"Nhị biểu ca không phải đã nói ta muốn cái gì đều có thể sao?"** Tuyết Y lảng tránh ánh nhìn của hắn, cúi đầu để tách tay ra khỏi hắn.
Khi nàng sắp đẩy ra thì Thôi Hành lại nhanh chóng nắm lấy tay nàng: **"Ngoại trừ chuyện này, ta không thể buông tay."**
Tuyết Y hoảng hốt, sợ bị người khác thấy, nhẹ nhàng đẩy hắn: **"Ngươi buông ra, nơi này là hành lang."**
Khi đang xô đẩy, không may đụng phải chỗ nào đó, Thôi Hành rên khẽ, Tuyết Y lập tức dừng lại.
**"Đẩy bả vai thì không có tác dụng, nếu ngươi thật sự muốn tránh ra, thì nên đẩy vào lưng ta. Lưng ta đang bị thương, chỗ đó sẽ đau hơn."** Thôi Hành phát hiện nàng dừng lại, giọng nói ấm trầm nhắc nhở.
Tuyết Y thoáng nhìn thấy môi hắn hơi trắng, bàn tay cuộn lại không chịu động. Thôi Hành lại lôi kéo tay nàng về phía lưng hắn.
Hành động này rõ ràng là một cược, hắn hy vọng nàng sẽ mềm lòng. Nhưng Tuyết Y thật sự không thể ra tay với hắn.
**"Ngươi không bỏ được sao?"** Thôi Hành nhìn chằm chằm vào nàng.
**"Không phải, ta chỉ không muốn gây ra động tĩnh..."**
Thôi Hành lại tiến thêm một bước, ôm lấy nàng: **"Ngươi chính là không nỡ."**
Tuyết Y bị hắn ôm chặt, giãy dụa nhưng không thể. Dù biết rõ hắn còn đang lừa nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn không nỡ.
Một lúc sau, nàng từ bỏ việc giãy dụa, chỉ thản nhiên nói: **"Nhị biểu ca đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-nham-long-chim/3733429/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.