Lão Quốc Công quay lưng, lắng nghe tiếng gậy nện xuống từng hồi nặng nề, nếp nhăn trên trán càng lúc càng sâu.
Thôi Hành vốn bướng bỉnh, chịu đau mà không rên tiếng nào, phảng phất như không phải thân thể của hắn đang chịu những cú đánh xé da tróc thịt. Lão Quốc Công thở dài một tiếng, trong lòng cũng chùng xuống. Đến lần đánh thứ ba mươi, ông ho khan nặng nề, gọi Thôi Tam Gia: "Ngừng lại."
Thôi Tam Gia dừng tay, cây gậy mộc dẻo đã bị uốn cong đôi chút vì lực đánh.
Lão Quốc Công liếc nhìn cây gậy dính đầy máu, trong lòng nặng trĩu.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có hối hận không?" Lão Quốc Công quay lại hỏi.
Thôi Hành dùng tay lau vệt m.á.u bên khóe môi, chậm rãi thẳng người lên: "Không bao giờ."
"Ta không đồng ý, ngươi vẫn muốn đi Tây Bắc?" Lão Quốc Công lại hỏi.
"Đúng vậy." Thôi Hành cúi nhẹ đầu.
"Tây Bắc đang có chiến sự căng thẳng, người Đột Quyết thiện chiến, lần đi này, ít là ba tháng, nhiều thì ba năm. Trên chiến trường đao kiếm không phân biệt, vạn phần nguy hiểm. Ngươi chắc chắn có thể sống sót trở về, lập công, rồi cưới cô gái đó?" Lão Quốc Công chất vấn.
"Tôn nhi sẽ dốc hết sức mình." Thôi Hành đáp.
Lão Quốc Công hừ lạnh từ trong lỗ mũi: "Vậy nếu ngươi mất mạng thì sao, chẳng phải sẽ để nàng phải góa bụa cả đời?"
Thôi Hành chần chừ một lát, rồi lắc đầu kiên định: "Ta đã nói rồi, sẽ không để điều đó xảy ra. Mong tổ phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-nham-long-chim/3733426/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.