Thu Dung mấy ngày nay làm theo đúng như công tử phân phó, ngày ngày chuẩn bị canh bổ để chăm sóc sức khỏe cho biểu cô nương. Tuy nhiên, đã mấy ngày liên tiếp biểu cô nương không xuất hiện, khiến Thu Dung không thể tìm được cơ hội để đưa canh.
Tối nay, cuối cùng Thu Dung cũng gặp được biểu cô nương. Cô bưng bát canh nóng hổi, định đến gõ cửa. Nhưng khi vừa tới cửa, cô vô tình nghe được một câu nói rõ ràng từ bên trong, khiến cô sợ hãi, hít thở cũng ngừng lại. Thu Dung vội vã lùi bước, bưng canh đi xuống.
Bên trong phòng, Tuyết Y cảm nhận được cái lạnh từ đầu vai, sửng sốt một lát rồi mới hiểu rõ ý của Thôi Hành. Trong chốc lát, cô cảm thấy nhục nhã, trái tim nhói đau, nhưng không thể thốt nên lời. Cô cúi đầu đứng im, không nhúc nhích.
“Không nghe thấy sao?”
Thôi Hành ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, nhịp điệu đều đặn như muốn nhắc nhở Tuyết Y. Trong phòng, ánh đèn mờ nhạt, bóng tối phía sau Thôi Hành dường như nuốt chửng lấy hắn. Cả người hắn hòa làm một với màn đêm, chỉ có đôi mắt sắc lạnh nổi bật trong không gian tĩnh mịch.
Tuyết Y đứng đó, toàn thân lạnh buốt, từng bước tiến lại gần: “Ngài muốn ta làm gì?”
“Giống như lần đầu tiên ngươi cầu xin ta.”
Thôi Hành mỉm cười nhếch môi, đôi mắt không ngại ngần nhìn chằm chằm vào Tuyết Y. Hắn thấu hiểu tâm lý của cô, luôn tìm cách uy h.i.ế.p đúng chỗ, khiến sự kiêu hãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-nham-long-chim/3730867/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.