"Lục muội muội, ngươi đã tỉnh chưa?"
Trịnh Tú Oánh đi tới bên cửa, thấy màn che kín mít, chỉ có một đôi giày thêu nhỏ xinh được đặt trên giường, mũi giày có gắn một hạt ngọc nhỏ, nhìn rất mượt mà đáng yêu.
Tiếng bước chân của Trịnh Tú Oánh khẽ lại gần, Tuyết Y không dám hít thở mạnh, làm khẩu hình hỏi Thôi Hành: "Làm sao bây giờ?"
Thôi Hành chỉ cười, trong mắt mang theo vẻ đùa giỡn: "Chính ngươi khai ra, tự mình ứng phó."
Tuyết Y không biết phải đối phó thế nào, lòng gấp gáp khóc.
Nàng cẩn thận suy nghĩ tình cảnh hiện tại. Trịnh Tú Oánh đã ở bên ngoài, mà Thôi Hành chắc chắn không thể ra ngoài, chỉ có thể giữ hắn ở lại trong màn, còn nàng thì phải ra ngoài.
"Lục muội muội, ngươi đã tỉnh chưa?" Trịnh Tú Oánh đã có vẻ hơi không kiên nhẫn.
"Tỉnh." Tuyết Y vội vàng mở miệng, dừng một lát mới giải thích, "Ta chưa rửa mặt, tóc mai loạn không thích hợp gặp người. Trịnh tỷ tỷ không ngại ra ngoài chờ ta một lát, ta sẽ rửa mặt rồi ra ngay."
"Không cần, ta chỉ cần nói hai câu thôi, muội muội cáo tri ta thuận tiện."
Trịnh Tú Oánh rất gấp, làm sao có thể chờ nàng rửa mặt.
Tuyết Y thấy thế, đành phải đáp ứng: "Tốt, tỷ tỷ có gì thì cứ hỏi."
Sau khi cáo tri Trịnh Tú Oánh, nàng lại cảnh giác nhìn về phía Thôi Hành, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng làm loạn vào lúc này.
Thôi Hành dường như không nhìn thấy, không nhanh không chậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-nham-long-chim/3728680/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.