Edit: Mật Mật Beta: Heo Sữa *** Từ ngày ông chủ đưa tôi về lần đó, hắn bất chấp đến đón tôi, cho đến ngày tôi liên tục tăng ca mấy ngày, tôi cảm thấy xấu hổ với Chúc Tiêu Hành, hắn đã rất bận rộn với công việc mà vẫn đến đón tôi, đi đi về về, ít có thời gian nghỉ ngơi. Hôm đó hắn chủ động gọi điện nói có chuyện cần giải quyết nên không đến đón tôi được, kêu tôi nhớ về sớm, không hiểu sao nhưng tôi thấy yên tâm, cảm giác nhẹ nhõm hơn, nghiêm túc nói với hắn đừng lo lắng quá sẽ về đúng giờ. Nhưng cũng không nghĩ tới, lần này không phải tăng ca mà là công ty tổ chức bữa tiệc, vì tôi quá bận rộn và lâu rồi không có sự riêng tư, cũng quá mệt mỏi nên khi Quý Thâm Hàn gọi điện mời tôi đi cùng, tôi đã sẵn sàng đồng ý, và anh ấy còn có điểm bất thường. "Tôi nghĩ bạn trai của em sẽ không cho em đi." Tôi cười: "Hôm nay cậu ấy cũng có việc, hơn nữa ngày thường cứ thoải mái một chút cũng không sao, cậu ấy sẽ không tức giận đâu." Quý Thâm Hàn: "Ồ? Sao em biết cậu ấy sẽ không tức giận." Đương nhiên tôi biết: “Cậu ấy chưa bao giờ tức giận, tính tình rất tốt.” Khóe miệng Quý Thâm Hàn hiển nhiên không nhúc nhích, như không có gì. Ngoài ra, bạn trai tôi chỉ tốt với tôi. Trò chuyện, chơi trò chơi và mọi người trong bàn rượu đã uống rất vui vẻ, Quý Thâm Hàn nói rằng anh ấy sẽ ngừng uống rượu khi anh ấy chở tôi về, nhưng tôi lại bị mọi người rót rất nhiều rượu. Và tôi không thể tự đứng dậy được, vẫn là Quý Thâm Hàn đã đỡ tôi. Tôi không dám nói với Chúc Tiêu Hành về việc đi đến bữa tiệc, không phải vì tôi sợ, vì hắn có việc gấp nên không thể đến đón tôi, tôi lo lắng đến việc hắn bảo tôi về sớm, kết quá không phải tăng ca mà còn nói dối hắn rồi đi dự tiệc, việc này nói ra thì thấy hơi phiền nên tôi đã không nói với hắn, dù sao cũng chỉ là hôm nay thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi thật lòng muốn nói xin lỗi hắn, tôi thật xấu xa, nghĩ đến đây tôi lại muốn sau này sẽ bù đắp cho hắn. Ừm. Cứ như vậy đi. Sau đó tôi cũng yên lòng hơn. Tôi uống say đến mức không biết gì, đồng nghiệp người người đều đã đi về, người nên gọi xe thì gọi xe, còn lại cũng gần như vậy. Sau tiếng nấc, Quý Thâm Hàn lái xe đến, ôm tôi lên xe và đóng cửa lại. “Em ở đây một lát, tôi sẽ mua thuốc giải rượu cho em." Tôi mơ màng ừ một tiếng rồi anh ấy cũng quay đi, tôi trở mình tiếp tục ngủ. Trong xe rất tối, tôi nhìn không rõ lắm, có chút khó chịu và ngột ngạt nên tôi dựa vào cạnh cửa sổ. Tôi hoảng hốt dường như là vừa nhìn thấy Chúc Tiêu Hành, mặc dù tôi không biết sao hắn lại ở đây, đại não quay quanh làm tôi không suy nghĩ được nhiều như vậy, tôi ỷ lại đưa tay chạm vào vai hắn, mềm oặt ngã vào lòng ngực hắn, nhưng cái ôm hôm nay có vẻ hơi lạnh, không ấm áp như thường ngày, hơn nữa, hơi thở quen thuộc cũng thấy lạ. "Ưm?" Tôi sững sờ nhìn lên, còn chưa nhìn rõ người trước mắt, đầu tôi đã bị một bàn tay to đè lên, môi bị chặn, ngón tay lướt qua tóc, tôi ngồi lên trên người hắn, đưa tay choàng qua cổ hắn, thì thầm làm nũng, vì uống say nên so với ngày thường càng làm nũng hơn. Tôi không nhận ra rằng âm thanh đó thực sự ngọt ngào và chết người đối với một người đàn ông. "Ưm ..." Hắn ngậm lấy môi tôi mà mút mạnh, nước miếng vướng víu nồng nặc mùi rượu khiến người phát say. Với nhiệt độ bỏng rát, tôi ngoan ngoãn há miệng ra, hắn không chút do dự tiến công cùng tôi giao triền, không thể tách rời, lưỡi và môi chạm vào nhau, sự tấn công nhẹ nhàng khiến tôi rất không quen, bởi vì trong chuyện này Chúc Tiêu Hành luôn rất tàn ác bá đạo. Thời gian hôn quá lâu, làm tôi khó thở. ...chúng tôi hôn môi. ... Đêm dài và im lặng bị cuốn trôi bởi sự yên tĩnh, làm những điều sai trái không nên làm trong một không gian nhỏ hẹp không có ai, và bị cuốn theo cơn thủy triều tình yêu mạnh mẽ bởi sự mơ hồ cuồng nhiệt, tôi mơ mơ màng màng nhận nhầm là Chúc Tiêu Hành, trong tình huống tôi không tỉnh táo. Còn Chúc Tiêu Hành ở bên kia, nghe động tĩnh một bên ngơ ngác, vẻ mặt như nước chết, trong veo sáng sủa, kèm theo đó là màu đen, trên tay rõ ràng có khớp xương là tấm ảnh của Quý Thâm Hàn và tôi,vừa nói vừa cười. Bị niết đến nát thành từng mảnh, phát ra âm thanh đầu ngón tay mảnh khảnh siết chặt. Ngày 15 tháng 7, trời nắng. Trong máy nghe lén. Hắn thực không ngoan. ... Bóng đêm từ tối chuyển sang hơi sáng, ánh sáng trải dài ở đường chân trời, quét sạch toàn bộ tầm nhìn, ở trung tâm thành phố đẹp đến kinh ngạc, mặt trời mọc đã lên cao, nhưng lại không có ai thưởng thức. Đêm này như có cảm giác cả thế kỷ, tôi đã ngủ một giấc dài, rất lâu. Không biết như thế nào lại tỉnh, lúc tỉnh dậy thì đầu đau nhức bến mức muốn nổ tung, hôm qua tham gia bữa tiệc công ty nên ... Không đúng. Tôi…… Vẻ mặt đông cứng lại. Tôi đột ngột ngồi dậy, nhớ lại những mảnh kí ức duy nhất còn sót lại, nó do Quý Thâm Hàn gửi cho tôi ngày hôm qua, tôi vẫn nhớ anh ấy đã đưa tôi vào trong xe, nhưng ... tại sao lại nhớ rõ Chúc Tiêu Hành đã đến? Chúc Tiêu Hành? Không thể, vậy, không phải Chúc Tiêu Hành là Quý Thâm Hàn mới đúng! Hôm qua, không có hương vị của Chúc Tiêu Hành. Từ những cảnh hôn hiện lên trong đầu tôi, và tiếp theo là tất cả đều hiên ra rõ ràng. Những hình ảnh chưa bao giờ dám xuất hiện lúc này vô cùng rõ ràng, giống như một hòn đá đè xuống tôi, tôi thở không ra hơi, sắc mặt tái nhợt trong phút chốc, trong lòng che đậy từng cơn mồ hôi lạnh, tự lẩm bẩm một mình nghĩ về những gì mình đã làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]